Chương 2176
Tô Minh
13/01/2022
Sau đó…
Hàng triệu ánh mắt có thể nhìn rõ, lồng không gian
kia bắt đầu thu nhỏ dần, dường như quả bóng bay bị xì
hơi, dường như túi vài dần dần được túm gọn lại.
Hòa vận hình rồng trong đó bắt đầu hoàng loạn.
Nó đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nó vô cùng điên cuồng, không ngừng giãy dụa nhưng
tiếc rằng đều vô ích.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Sau mấy chục hơi thờ, lồng không gian chỉ còn bé
bằng lòng bàn tay.
Và hỏa vận hình rồng trong lồng không gian đó mặc
dù vẫn còn sống nhưng cũng chỉ còn một hơi thờ. Hon
nữa, vì lồng không gian thu nhỏ nên bị ngưng tụ và bị đè
nén.
Đột nhiên..
Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài…
Có đệ tử ở Chúng Sinh các hô lớn: “Mau nhìn kìa…
Lồng không gian đó… Có tạp chất bị đầy ra ngoài kìa”.
Nhất thời, hàng triệu người ở Chúng Sinh các đều
sáng mắt lên, hơi thở nóng ran, đờ đẫn cả người.
Đúng thế! Lồng không gian bị thu nhỏ chỉ bằng bàn
tay bắt đầu đầy tạp chất ra ngoài.
Rõ ràng, tạp chất đó là của hòa vận hình rồng.
“Tô Minh dùng thần thông thu nhỏ không gian, muốn
hòa vận hình rồng biến thành hỏa vận thuần túy. Những
tạp chất ở bên trên hòa vận hình rồng không ngừng bị đè
nén, ngưng tụ rồi đào thài tạp chất ra ngoài. Điều này
cũng dễ hiều. Chiì có điều… Khủng khiếp quá! Dùng thần
thông không gian đến mức này thì những tu giả võ đạo
được xưng là chứng đạo không gian có thể sống được
không?”, có một vài tu giả võ đạo kích động đến nỗi hét lớn.
Rất nhanh, sau chừng trăm hơi thờ thì hòa vận hình
rồng hoàn toàn biến mất.
Bởi vì lồng không gian giờ chỉ còn kích cỡ như nắm
tay của trẻ con, toàn bộ hỏa vận hình rồng đã hóa thành
một viên thuốc hòa vận màu vàng vô cùng rắn chắc,
trông như viên thuốc ngọc rồng màu vàng, nó có tên là
dược hoàn hòa vận.
“Dược hoàn hỏa vận thật đáng sợ, trong đó chứa
đựng lực hòa vận, chỉ e là không thể dùng từ nào để
miêu tà? Chỉ có điều, nó khủng khiếp quá cũng không
tốt, bởi sẽ không có cách nào để dùng”, có người lầm
bẩm, có chút khó hiểu.
Giống như quặng sắt, cứ luyện, luyện và luyện, cuối
cùng nó chỉ còn lại như quà cầu sắt. Vậy thì quả cầu sắt
đó nặng bao nhiêu? Tinh chế biết bao? Quả cầu sắt như thế chẳng phải sẽ là vô địch về trọng lực và mật độ? Như
vậy cũng không dễ sử dụng.
Dược hoàn hỏa vận cũng cùng đạo lý đó.
“Kề cả mang theo dược hoàn hòa vận bất cứ lúc nào
thì năng lượng hỏa vận thuần túy đủ để tu giả võ đạo ở
cảnh giới Hồng Mông tầng bốn luyện được trăm triệu
năm chăng? Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị băng hàn
hàng chục triệu năm để đối kháng lại, nếu không thì có
khả năng bị năng lượng hòa vận thiêu đốt”, có người tài
giỏi trong tu giả võ đạo thuộc tính hòa của Chúng Sinh
các lầm bầm. Hắn ta cũng đang nghĩ xem, nếu mình là Tô
Minh thì nên dùng dược hoàn hòa vận này như thế nào?
“Đúng là tinh chế quá cũng khó sử dụng. Kể cà là
mình muốn dùng thì cũng phải tìm một thầy chuyên về
luyện đan dược và dùng dược hoàn hòa vận này trong
trăm lần thậm chí là mấy trăm lần chăng? Lẽ nào nhóc Tô
quen biết thần luyện đan dược nào sao? Chắc là không?
Đợi lần này nhóc Tô có thể sống sót ra khỏi bí cảnh
Chúng Sinh và vùng đất Khôi Tiên, đến lúc đó mình có
thể giới thiệu cho nhóc Tô một thầy luyện đan dược”,
Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.
Nhưng… Trong lúc gần như tất cà mọi người đều nghĩ
cách làm thế nào giúp Tô Minh dùng được dược hoàn hòa
vận tinh chế và năng lượng lớn này thì đột nhiên…
Tô Minh giớ tay lên rồi bóp chặt dược hoàn hòa vận
màu vàng đó.
Sau đó…
Anh khẽ ngầng đầu lên, há miệng ra nuốt trọn.
Đúng vậy, Tô Minh đã nuốt trọn dược hoàn hòa vận đó.
Cành tượng rõ nét này phản chiếu lại mắt của tất cả
mọi người. Mọi người chấn động và kinh hãi như ngày tận thế ập tới.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các trên chiến
trường cổ gần như không thể bình tĩnh được, ai nấy đều
bị dọa chết ngất. Nhất thời, không khí vô cùng huyện náo và hỗn loạn.
Kể cà là những thái thượng trường lão như lão Hồng
hay Diễm Huyền Kìinh đều chấn động đến nỗi toàn thân run rầy.
Thậm chí Huyền Võ Tiên Quy cũng há hốc mồm như
hang động đen ngòm, kinh hãi đến ngạt thờ.
Còn Tô Minh như nuốt phải một viên kẹo, đã thế còn
nhai chóp chép, sau đó vẫn không dừng lại. Đúng vậy!
Anh cõng Mạc Thanh Nhạn trên lưng rồi tiếp tục đi về trước.
Hàng triệu ánh mắt có thể nhìn rõ, lồng không gian
kia bắt đầu thu nhỏ dần, dường như quả bóng bay bị xì
hơi, dường như túi vài dần dần được túm gọn lại.
Hòa vận hình rồng trong đó bắt đầu hoàng loạn.
Nó đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nó vô cùng điên cuồng, không ngừng giãy dụa nhưng
tiếc rằng đều vô ích.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Sau mấy chục hơi thờ, lồng không gian chỉ còn bé
bằng lòng bàn tay.
Và hỏa vận hình rồng trong lồng không gian đó mặc
dù vẫn còn sống nhưng cũng chỉ còn một hơi thờ. Hon
nữa, vì lồng không gian thu nhỏ nên bị ngưng tụ và bị đè
nén.
Đột nhiên..
Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài…
Có đệ tử ở Chúng Sinh các hô lớn: “Mau nhìn kìa…
Lồng không gian đó… Có tạp chất bị đầy ra ngoài kìa”.
Nhất thời, hàng triệu người ở Chúng Sinh các đều
sáng mắt lên, hơi thở nóng ran, đờ đẫn cả người.
Đúng thế! Lồng không gian bị thu nhỏ chỉ bằng bàn
tay bắt đầu đầy tạp chất ra ngoài.
Rõ ràng, tạp chất đó là của hòa vận hình rồng.
“Tô Minh dùng thần thông thu nhỏ không gian, muốn
hòa vận hình rồng biến thành hỏa vận thuần túy. Những
tạp chất ở bên trên hòa vận hình rồng không ngừng bị đè
nén, ngưng tụ rồi đào thài tạp chất ra ngoài. Điều này
cũng dễ hiều. Chiì có điều… Khủng khiếp quá! Dùng thần
thông không gian đến mức này thì những tu giả võ đạo
được xưng là chứng đạo không gian có thể sống được
không?”, có một vài tu giả võ đạo kích động đến nỗi hét lớn.
Rất nhanh, sau chừng trăm hơi thờ thì hòa vận hình
rồng hoàn toàn biến mất.
Bởi vì lồng không gian giờ chỉ còn kích cỡ như nắm
tay của trẻ con, toàn bộ hỏa vận hình rồng đã hóa thành
một viên thuốc hòa vận màu vàng vô cùng rắn chắc,
trông như viên thuốc ngọc rồng màu vàng, nó có tên là
dược hoàn hòa vận.
“Dược hoàn hỏa vận thật đáng sợ, trong đó chứa
đựng lực hòa vận, chỉ e là không thể dùng từ nào để
miêu tà? Chỉ có điều, nó khủng khiếp quá cũng không
tốt, bởi sẽ không có cách nào để dùng”, có người lầm
bẩm, có chút khó hiểu.
Giống như quặng sắt, cứ luyện, luyện và luyện, cuối
cùng nó chỉ còn lại như quà cầu sắt. Vậy thì quả cầu sắt
đó nặng bao nhiêu? Tinh chế biết bao? Quả cầu sắt như thế chẳng phải sẽ là vô địch về trọng lực và mật độ? Như
vậy cũng không dễ sử dụng.
Dược hoàn hỏa vận cũng cùng đạo lý đó.
“Kề cả mang theo dược hoàn hòa vận bất cứ lúc nào
thì năng lượng hỏa vận thuần túy đủ để tu giả võ đạo ở
cảnh giới Hồng Mông tầng bốn luyện được trăm triệu
năm chăng? Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị băng hàn
hàng chục triệu năm để đối kháng lại, nếu không thì có
khả năng bị năng lượng hòa vận thiêu đốt”, có người tài
giỏi trong tu giả võ đạo thuộc tính hòa của Chúng Sinh
các lầm bầm. Hắn ta cũng đang nghĩ xem, nếu mình là Tô
Minh thì nên dùng dược hoàn hòa vận này như thế nào?
“Đúng là tinh chế quá cũng khó sử dụng. Kể cà là
mình muốn dùng thì cũng phải tìm một thầy chuyên về
luyện đan dược và dùng dược hoàn hòa vận này trong
trăm lần thậm chí là mấy trăm lần chăng? Lẽ nào nhóc Tô
quen biết thần luyện đan dược nào sao? Chắc là không?
Đợi lần này nhóc Tô có thể sống sót ra khỏi bí cảnh
Chúng Sinh và vùng đất Khôi Tiên, đến lúc đó mình có
thể giới thiệu cho nhóc Tô một thầy luyện đan dược”,
Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.
Nhưng… Trong lúc gần như tất cà mọi người đều nghĩ
cách làm thế nào giúp Tô Minh dùng được dược hoàn hòa
vận tinh chế và năng lượng lớn này thì đột nhiên…
Tô Minh giớ tay lên rồi bóp chặt dược hoàn hòa vận
màu vàng đó.
Sau đó…
Anh khẽ ngầng đầu lên, há miệng ra nuốt trọn.
Đúng vậy, Tô Minh đã nuốt trọn dược hoàn hòa vận đó.
Cành tượng rõ nét này phản chiếu lại mắt của tất cả
mọi người. Mọi người chấn động và kinh hãi như ngày tận thế ập tới.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các trên chiến
trường cổ gần như không thể bình tĩnh được, ai nấy đều
bị dọa chết ngất. Nhất thời, không khí vô cùng huyện náo và hỗn loạn.
Kể cà là những thái thượng trường lão như lão Hồng
hay Diễm Huyền Kìinh đều chấn động đến nỗi toàn thân run rầy.
Thậm chí Huyền Võ Tiên Quy cũng há hốc mồm như
hang động đen ngòm, kinh hãi đến ngạt thờ.
Còn Tô Minh như nuốt phải một viên kẹo, đã thế còn
nhai chóp chép, sau đó vẫn không dừng lại. Đúng vậy!
Anh cõng Mạc Thanh Nhạn trên lưng rồi tiếp tục đi về trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.