Chương 2180
Tô Minh
13/01/2022
Cùng lúc đó.
“Tôi có thể tha cho đám rác rười các người, nhưng,
các người phải giúp tôi làm vài chuyện”, Minh Thương liec
nhìn đám đệ từ Chúng Sinh các ngồi dưới núi kiếm nhằm
tìm hiểu nơi đây, sau đó bị thương nặng do bị cắn trả,
nhàn nhạt nói.
Những đệ tự bị cắn trà kia vội quỳ xuống, dập mạnh
đầu xuống đất: “Vâng, vâng, vâng!”
Họ đều bị dọa sợ.
Ban nãy, cảnh Minh Thương vừa ra tay đã giết chết 50
đệ tử Chúng Sinh các quá đáng sợ! Khiến đám người bọn
họ sợ tới mức suýt ngất xiu!
Trong giây phút sống còn này, ai mà chẳng muốn
sống, lòng tự trọng gì đó hoàn toàn là mây bay. Trong đầu
họ chì còn lại một suy nghĩ muốn sống sót.
“Kế tiếp, tôi muốn tìm hiểu núi kiếm, mấy người hãy
ngồi ở xung quanh, nếu có tên nào mắt mù tới gần, định
chia chác núi kiếm với tôi. Vậy phải ra tay cảnh cáo đối
phương, khiến hắn cút. Không chịu nữa thì… ha ha”, Minh
Thương cười ha ha, bên cạnh hắn ta chot xuất hiện một
tòa tháp chín tầng màu đen.
Tòa tháp này chính là một dung khí, còn là
thượng phẩm!
Đúng vậy, đó chính là dung khí thượng phẩm cực kỳ
cực kỳ hiếm thấy.
Minh Thương thả ra một luồng thần hồn tiến vào tòa
tháp chín tầng màu đen kia để có thể sử dụng nó bất cứ
lúc nào. Hễ có người dám không nghe lời, vẫn cứng đầu
muốn đi vào núi kiếm. Vậy thì hắn ta sẽ dùng tòa tháp đó
giết chết đối phương!
“Vâng, vâng, vâng, vâng. Chúng tôi biết rồi”, mấy đệ
từ Chúng Sinh các bị thương nặng tiếp tục dập đầu, nào
không dám đồng ý.
Sau đó, Minh Thương chậm rãi khoanh chân ngồi
xuống. Và lại, trước mặt còn cắm một thanh kiếm màu
đen tuyền.
Minh Thương lầm bẩm: “Muốn chiếm nơi này làm của
riêng, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian, chậm thì nửa
tháng, lâu thì 3 đến 5 năm. May mà 10 năm nữa, cánh
cổng bí cảnh Chúng Sinh mới đóng lại, vẫn kịp”.
Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu
núi kiếm.
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài đều
lộ ra về mặt cực kỳ khó coi. Đặc biệt là khi thấy mấy đệ từ
bị thương nặng kia vì mạng sống mà không chút do dự
quỳ xuống, dập đầu với Minh Thươn…
Tại vùng đất Khôi Tiên, Tô Minh đã công Mạc Thanh
Nhạn đi qua hơn 3000 lối rẽ, bỗng dưng, Tô Minh chợt
ngừng lại. Đằng trước vẫn là tám cánh cửa. Anh nhìn về
một cái trong số chúng, sau cánh cửa này cũng là một
thanh kiếm, một thanh khiến Tô Minh không nhìn thấu được.
Cùng lúc đó, Huyền Võ Tiên Quy chợt lầm bẩm, trong
con ngươi khổng lồ lộ ra về kinh ngạc: “Thú vị, hồi đó, lão
Quy tôi đã rút một thanh kiếm dẫn lôi ở giữa đình núi kiếm
xuống. Ngay cà tôi cũng không điều khiển được thuộc
tính sấm sét khùng bố ấy của nó, sao, tên nhóc đó định
lấy thanh kiếm đấy ư? Đúng là chán sống mà!”
Càng thú vị hơn là lúc này, ở trong một bí cành vừa
mới xuất hiện cách vùng đất Khôi Tiên này cả một đại
dương cũng có một tên nhóc khác đang tìm hiểu núi
kiếm.
Huyền Võ Tiên Quy nghĩ đến mối liên hệ đặc biệt giữa
thanh kiếm mang thuộc tính dẫn lôi này với ngọn núi kiếm
kia thì trên mặt chợt lộ ra về hóng hớt, muốn xem trò hay.
Rất thú vị mà, không phải sao?
“Tôi có thể tha cho đám rác rười các người, nhưng,
các người phải giúp tôi làm vài chuyện”, Minh Thương liec
nhìn đám đệ từ Chúng Sinh các ngồi dưới núi kiếm nhằm
tìm hiểu nơi đây, sau đó bị thương nặng do bị cắn trả,
nhàn nhạt nói.
Những đệ tự bị cắn trà kia vội quỳ xuống, dập mạnh
đầu xuống đất: “Vâng, vâng, vâng!”
Họ đều bị dọa sợ.
Ban nãy, cảnh Minh Thương vừa ra tay đã giết chết 50
đệ tử Chúng Sinh các quá đáng sợ! Khiến đám người bọn
họ sợ tới mức suýt ngất xiu!
Trong giây phút sống còn này, ai mà chẳng muốn
sống, lòng tự trọng gì đó hoàn toàn là mây bay. Trong đầu
họ chì còn lại một suy nghĩ muốn sống sót.
“Kế tiếp, tôi muốn tìm hiểu núi kiếm, mấy người hãy
ngồi ở xung quanh, nếu có tên nào mắt mù tới gần, định
chia chác núi kiếm với tôi. Vậy phải ra tay cảnh cáo đối
phương, khiến hắn cút. Không chịu nữa thì… ha ha”, Minh
Thương cười ha ha, bên cạnh hắn ta chot xuất hiện một
tòa tháp chín tầng màu đen.
Tòa tháp này chính là một dung khí, còn là
thượng phẩm!
Đúng vậy, đó chính là dung khí thượng phẩm cực kỳ
cực kỳ hiếm thấy.
Minh Thương thả ra một luồng thần hồn tiến vào tòa
tháp chín tầng màu đen kia để có thể sử dụng nó bất cứ
lúc nào. Hễ có người dám không nghe lời, vẫn cứng đầu
muốn đi vào núi kiếm. Vậy thì hắn ta sẽ dùng tòa tháp đó
giết chết đối phương!
“Vâng, vâng, vâng, vâng. Chúng tôi biết rồi”, mấy đệ
từ Chúng Sinh các bị thương nặng tiếp tục dập đầu, nào
không dám đồng ý.
Sau đó, Minh Thương chậm rãi khoanh chân ngồi
xuống. Và lại, trước mặt còn cắm một thanh kiếm màu
đen tuyền.
Minh Thương lầm bẩm: “Muốn chiếm nơi này làm của
riêng, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian, chậm thì nửa
tháng, lâu thì 3 đến 5 năm. May mà 10 năm nữa, cánh
cổng bí cảnh Chúng Sinh mới đóng lại, vẫn kịp”.
Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu
núi kiếm.
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài đều
lộ ra về mặt cực kỳ khó coi. Đặc biệt là khi thấy mấy đệ từ
bị thương nặng kia vì mạng sống mà không chút do dự
quỳ xuống, dập đầu với Minh Thươn…
Tại vùng đất Khôi Tiên, Tô Minh đã công Mạc Thanh
Nhạn đi qua hơn 3000 lối rẽ, bỗng dưng, Tô Minh chợt
ngừng lại. Đằng trước vẫn là tám cánh cửa. Anh nhìn về
một cái trong số chúng, sau cánh cửa này cũng là một
thanh kiếm, một thanh khiến Tô Minh không nhìn thấu được.
Cùng lúc đó, Huyền Võ Tiên Quy chợt lầm bẩm, trong
con ngươi khổng lồ lộ ra về kinh ngạc: “Thú vị, hồi đó, lão
Quy tôi đã rút một thanh kiếm dẫn lôi ở giữa đình núi kiếm
xuống. Ngay cà tôi cũng không điều khiển được thuộc
tính sấm sét khùng bố ấy của nó, sao, tên nhóc đó định
lấy thanh kiếm đấy ư? Đúng là chán sống mà!”
Càng thú vị hơn là lúc này, ở trong một bí cành vừa
mới xuất hiện cách vùng đất Khôi Tiên này cả một đại
dương cũng có một tên nhóc khác đang tìm hiểu núi
kiếm.
Huyền Võ Tiên Quy nghĩ đến mối liên hệ đặc biệt giữa
thanh kiếm mang thuộc tính dẫn lôi này với ngọn núi kiếm
kia thì trên mặt chợt lộ ra về hóng hớt, muốn xem trò hay.
Rất thú vị mà, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.