Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2183

Tô Minh

13/01/2022

Sau đó, kiếm nhãn bỗng lùi về.

Cơ thể Tô Minh run lên, thờ hồn hền, ánh mắt lộ ra vẻ

kinh ngạc, rồi lại phấn khích, khao khát.

“Kiếm dẫn lôi kháng cự mình là vì trình độ kiếm đạo

của mình không đủ. Nhưng khi mình mở kiếm nhãn ra,

xuyên thấu thân kiếm, tiến vào bên trong nó, không ngờ

lại thấy được một ngọn núi kiếm”, Tô Minh nuốt một ngụm

nước bọt, trong đầu bỗng này ra một ý là mượn kiếm

nhãn, xuyên qua thân kiếm quan sát núi kiếm.

Tô Minh có một trực giác, chỉ cần mình hiểu được núi

kiếm thì kiếm dẫn lôi sẽ là của mình và không kháng cự

mình nữa.

Hơn nữa, trong vài giây ngắn ngủi ban nãy, anh chỉ

nhìn thoáng qua núi kiếm vài lần đã cảm giác được sự

mạnh mẽ, phi phàm của nó, nên há có thể từ bỏ?

Cảm xúc của Tô Minh phập phồng lên xuống, cũng

không biết bên ngoài đã trở nên như thế nào.

Hơn triệu người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm

Huyền Kình trên chiến trưong cổ bên ngoài đều đã hóa

đá! Trong đầu chỉ còn hai chữ – đù má!



Đúng thế, chỉ còn biết văng tục, không nghĩ nổi gì

khác nữa.

Thật… thậ… thật là đáng sợ!

Đối mặt với luồng kiếm mang hủy thiên diệt địa như

vậy mà Tô Minh vẫn còn sống? Đùa gì vậy? Biến thái cũng

đừng biến thái như vậy chứ!

Nói thật, theo đám người Diễm Huyền Kình, lão Hồng

thì dù là gom toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo trong Chúng

Sinh các lại cũng không thể đỡ nổi một luồng kiếm mang

kia. Chẳng những không đỡ nổi, xui cái còn bị nó chém

chết, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi nữa là.

Nhưng Tô Minh thì sao? Má! Chẳng những đỡ nổi, mà

trông còn không bị thương, hơn nữa, còn… còn bào vệ

được tính mạng của cả Mạc Thanh Nhạn!

Yêu nghiệt gì vừa phải thôi chứ!

Thoáng chốc, nền tàng võ đạo của vô số người trong

Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu đều hơi dao động,

hoang mang, cảm thấy con đưong tu luyện võ đạo không

còn ý nghĩa gì nữa! Trông Tô Minh mà xem, một thanh



niên chưa tới 10 ngàn tuổi, đã gần như vô địch trên con

đường võ đạo rồi? Bọn họ còn liều mạng tu luyện cái gì

nữa?

“Không thể nào thế được!”, Huyền Võ Tiên Quy cũng

chẳng khác là bao, cơ thể khổng lồ lắc lắc, hét toáng lên,

cặp mắt to bự kinh người trợn to. Một con hồn thú đình

cấp sống cả vài tỷ năm như nó cũng mất bình tĩnh, không

ngừng lầm bẩm gì đó. Nó mất rất nhiều công sức mới

mang kiếm dẫn lôi ra khỏi núi kiếm nên biết rõ thanh kiếm

ấy mạnh cỡ nào! Huyền Võ Tiên Quy cũng không dám đối

mặt trực tiếp với kiếm mang của kiếm dẫn lôi, mà một

thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi lại dựa vào cái gì làm được?

“Khốn kiếp! Đúng là không nên để cho cậu ta tiến vào

mê cung chết chóc mà!”, Huyền Võ Tiên Quy càng thêm

hối hận, thậm chí còn có suy nghĩ hay là mình trà một cái

giá lớn ra tay giết chết Tô Minh luôn…

Trong lòng nó đang rất do dự, còn thầm thử điều

khiển mê cung, sau đó, nó liền cạn lời vì phát hiện mình

không thể khống chế đưoc mê cung nữa. Là chủ nhân

của dung khí, mà lại không sử dụng được nó? Đó là điều hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mà, điều ấy lại xày ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook