Chương 2194
Tô Minh
14/01/2022
Muốn thì đã thế nào? Không lẽ tên nhóc còn chưa tới 10.000 tuổi này có cách sao? Làm sao có thể?
Nếu nó muốn sống tiếp, chỉ có hai cách.
Thứ nhất là đột phá cảnh giới, việc này là không thể nào, ngay từ hơn một tỷ năm trước, cảnh giới võ đạo của Huyền Võ Tiên Quy đã trì trệ lại, không ai có thế một đường đột phá xông lên, bởi cho dù nó là hồn thú đỉnh cấp, huyết mạch cực mạnh nhưng suy cho cùng, nó cũng có
giới hạn, không phải lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới võ đạo, cho nên không cần nghĩ tới việc đột phá nữa, dù cho bảo vật đỉnh cấp không thể tưởng tượng được đặt ở trước mắt cũng vò dụng, nó đã không thể đột phá được nữa.
Thứ hai, bổ sung huyết khí và khí tức sinh mệnh đã khô cạn trong cơ thể, phương pháp này có thể thực hiện được, cũng là nguyên nhân nó tính toán lên đầu Tô Minh, nhưng lại vô cùng gian khó, bởi thể tích của nó quá lớn, việc dẫn truyền huyết khí và khí tức sinh mệnh cho nó khó như lên trời, trừ khi Tô Minh bằng lòng hiến dâng toàn bộ
huyết khí của anh đồng nghĩa với việc lựa chọn cái chết, việc này hiển nhiên chỉ là nằm mơ nói mộng.
“Ta có cách khiến mi có thể tiếp tục sống, thậm chí là sống vĩnh viên trường sinh”, Tô Minh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Đương nhiên thiên hạ không có bữa cơm là miễn phí, chưa kể trước đó mi còn muốn ép chết ta”.
“Cậu… cậu… cậu thực sự có cách sao?”, Huyền Võ Tiên Quy trợn to hai mắt, hơi thở của nó trong nháy mắt trở nên dồn dập gấp gáp, mặc dù nói về mặt lý trí, hai biện pháp để duy trì sự
sống kia đều là bất khả thi, nhưng ngộ lỡ? Chung quy Tô Minh có vẻ rất chắc chắn, hơn nữa anh vẫn không ngừng tạo nên kỳ tích đó thôi.
“Cảm nhận một chút xem đây là gì?”, Tô Minh thuận thế giơ tay lên, ngón tay vẽ ra một nét, một tia sinh mệnh lực bập bềnh bay ra từ ngón trỏ của anh.
Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm nhận được đó là sinh mệnh lực, là sinh mệnh lực cực kỳ thuần khiết.
Nó chấn động toàn thân.
“Tôi muốn nói là tôi có luồng khí sinh mệnh vò cùng vò tận, vậy ông cảm thấy việc tôi muốn cứu ông, muốn giúp ông
bất tử thì khó lắm à?”, Tò Minh càng hỏi ra một câu đầy nghiền ngẫm.
“Vô cùng vô tận luôn sao? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thế xảy ra!”, Huyền Võ Tiên Quy khàn giọng quát lên, cảm xúc hơi kích động.
“Thích tin hay không thì tùy, nhưng nếu nó là thật thì sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hừ một tiếng.
Huyền Võ Tiên Quy im lặng.
Nhưng thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Tô Minh một cái, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
Rất lâu sau.
“Vậy tôi phải trả cái giá thế nào?”, Huyền Võ Tiên Quy vẫn dùng giọng khàn khàn đế hỏi.
“Cái giá phải trả cũng không đắt. Sau này, mạng của tiền bối thuộc về tôi, phải ký kết khế ước chủ – tớ!”, giọng Tô Minh lạnh lùng, lại có chút tàn nhẫn xen chút mong đợi.
Trong thế giới võ đạo, vài tu giả võ đạo đứng đầu đều sẽ có thú khế ước của mình.
Nhưng trong đa số tình huống thì chuyện này khá khó khăn vì tộc thú khá là kiêu ngạo.
Huống chi tộc thú và loài người còn có thù sâu oán nặng nên đa số thành viên tộc thú thà chết chứ không bằng lòng trở thành thú khế ước
Vì thế, thú khế ước thường không quá mạnh mẽ, hồn thú là trường hợp ít thấy hiếm có vò cùng.
Mà lão quái vật hồn thú siêu cấp có huyết mạch Huyền Vũ cấp bậc cao nhất như Huyền Võ Tiên Quy này thì càng không ai dám tơ tưởng.
Mặt khác, trong các tình huống thường, dù là tu giả võ đạo loài người đứng đầu thì
cũng chỉ có một thú khế ước, nhưng tất cả đều là ký hiệp ước đồng đội chứ không phải chủ tớ.
Hiệp ước chủ – tớ thì rõ là mất trí rồi.
Nói thế…
Nếu nó muốn sống tiếp, chỉ có hai cách.
Thứ nhất là đột phá cảnh giới, việc này là không thể nào, ngay từ hơn một tỷ năm trước, cảnh giới võ đạo của Huyền Võ Tiên Quy đã trì trệ lại, không ai có thế một đường đột phá xông lên, bởi cho dù nó là hồn thú đỉnh cấp, huyết mạch cực mạnh nhưng suy cho cùng, nó cũng có
giới hạn, không phải lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới võ đạo, cho nên không cần nghĩ tới việc đột phá nữa, dù cho bảo vật đỉnh cấp không thể tưởng tượng được đặt ở trước mắt cũng vò dụng, nó đã không thể đột phá được nữa.
Thứ hai, bổ sung huyết khí và khí tức sinh mệnh đã khô cạn trong cơ thể, phương pháp này có thể thực hiện được, cũng là nguyên nhân nó tính toán lên đầu Tô Minh, nhưng lại vô cùng gian khó, bởi thể tích của nó quá lớn, việc dẫn truyền huyết khí và khí tức sinh mệnh cho nó khó như lên trời, trừ khi Tô Minh bằng lòng hiến dâng toàn bộ
huyết khí của anh đồng nghĩa với việc lựa chọn cái chết, việc này hiển nhiên chỉ là nằm mơ nói mộng.
“Ta có cách khiến mi có thể tiếp tục sống, thậm chí là sống vĩnh viên trường sinh”, Tô Minh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Đương nhiên thiên hạ không có bữa cơm là miễn phí, chưa kể trước đó mi còn muốn ép chết ta”.
“Cậu… cậu… cậu thực sự có cách sao?”, Huyền Võ Tiên Quy trợn to hai mắt, hơi thở của nó trong nháy mắt trở nên dồn dập gấp gáp, mặc dù nói về mặt lý trí, hai biện pháp để duy trì sự
sống kia đều là bất khả thi, nhưng ngộ lỡ? Chung quy Tô Minh có vẻ rất chắc chắn, hơn nữa anh vẫn không ngừng tạo nên kỳ tích đó thôi.
“Cảm nhận một chút xem đây là gì?”, Tô Minh thuận thế giơ tay lên, ngón tay vẽ ra một nét, một tia sinh mệnh lực bập bềnh bay ra từ ngón trỏ của anh.
Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm nhận được đó là sinh mệnh lực, là sinh mệnh lực cực kỳ thuần khiết.
Nó chấn động toàn thân.
“Tôi muốn nói là tôi có luồng khí sinh mệnh vò cùng vò tận, vậy ông cảm thấy việc tôi muốn cứu ông, muốn giúp ông
bất tử thì khó lắm à?”, Tò Minh càng hỏi ra một câu đầy nghiền ngẫm.
“Vô cùng vô tận luôn sao? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thế xảy ra!”, Huyền Võ Tiên Quy khàn giọng quát lên, cảm xúc hơi kích động.
“Thích tin hay không thì tùy, nhưng nếu nó là thật thì sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hừ một tiếng.
Huyền Võ Tiên Quy im lặng.
Nhưng thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Tô Minh một cái, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.
Rất lâu sau.
“Vậy tôi phải trả cái giá thế nào?”, Huyền Võ Tiên Quy vẫn dùng giọng khàn khàn đế hỏi.
“Cái giá phải trả cũng không đắt. Sau này, mạng của tiền bối thuộc về tôi, phải ký kết khế ước chủ – tớ!”, giọng Tô Minh lạnh lùng, lại có chút tàn nhẫn xen chút mong đợi.
Trong thế giới võ đạo, vài tu giả võ đạo đứng đầu đều sẽ có thú khế ước của mình.
Nhưng trong đa số tình huống thì chuyện này khá khó khăn vì tộc thú khá là kiêu ngạo.
Huống chi tộc thú và loài người còn có thù sâu oán nặng nên đa số thành viên tộc thú thà chết chứ không bằng lòng trở thành thú khế ước
Vì thế, thú khế ước thường không quá mạnh mẽ, hồn thú là trường hợp ít thấy hiếm có vò cùng.
Mà lão quái vật hồn thú siêu cấp có huyết mạch Huyền Vũ cấp bậc cao nhất như Huyền Võ Tiên Quy này thì càng không ai dám tơ tưởng.
Mặt khác, trong các tình huống thường, dù là tu giả võ đạo loài người đứng đầu thì
cũng chỉ có một thú khế ước, nhưng tất cả đều là ký hiệp ước đồng đội chứ không phải chủ tớ.
Hiệp ước chủ – tớ thì rõ là mất trí rồi.
Nói thế…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.