Chương 2202
Tô Minh
14/01/2022
“Chạy cái gì?”, Huyền Võ Tiên Quy tùy ý hừ một tiếng,
cũng không cần ra tay, mà chì cần hơi thờ dập dờn đã
giống như vòi rồng ngập trời, ngay lập tức lao về phía ba
người, ba người giống như một chiếc thuyền lá nhỏ gặp
sóng to gió lớn, căn bản không khống chế nổi thân hình
của mình, không chỉ như thế, ba người còn bị khí tức của
Huyền Võ Tiên Quy khóa chặt, phong bế tiên nguyên và
các loại quy luật, giống như đã trở thành người bình
thường, bị hơi thờ gió lớn làm cho choáng váng đến mức
gần như hôn mê, cộng thêm âm thanh hơi tho của Huyền
Võ Tiên Quy quá lớn, đến mức màng nhĩ của ba người
đều vỡ nát, máu tươi không ngừng chày xuôi ra từ trong
tai, nhìn qua có vè vô cùng thê thàm.
Thật lâu sau.
Bịch bịch bịch…
Ba người rớt xuống đất giống như như chó chết.
“Cậu là Minh Thương hà?”, Huyền Võ Tiên Quy nhìn
lướt qua Minh Thương, đáy lòng có chút hiếu kỳ, vì sao
chủ nhân lại phải đặc biệt dặn dò mình bắt sống loài
người Minh Thương này chứ? Chẳng lẽ, tên nhóc này là
kẻ thù của chủ nhân?
Thế nhưng Minh Thương này cũng quá yếu đi, yếu
đến mức căn bàn không xứng làm kẻ thù của chủ nhân
mà?
Dựa theo trình độ yêu nghiệt của chủ nhân Tô Minh,
một ngón tay cũng có thể đâm chết Minh Thương này rồi
mà?
Đương nhiên, trong lòng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng
vẫn phải hoàn thành lời nhắc nhờ nhiệm vụ của chủ nhân,
nó nâng một cái chân trước, khiến Minh Thương và bùn
đất, núi đá ở phạm vi mấy ngàn mét xung quanh Minh
Thương cũng đều bị Huyền Võ Tiên Quy tóm lấy, cái
móng của nó giống như máy xúc khồng lồ chọc trời, nó
vừa cào một móng xuống là một cái miệng hố khổng lồ
đã xuất hiện.
Minh Thương và đống bùn đất núi đá kia đều bị
Huyền Võ Tiên Quy giữ chặt bên trong móng vuốt.
Minh Thương đã bị thương nặng, sắp chết, hôn mê,
nhưng lại chưa chết.
Đây là lời nhắn nhủ của chủ nhân, phải bắt sống, cho
nên nó mới cần thận từng li từng tí đề Minh Thương
không thể chết.
Nhưng hai người Hà Phác và Hoắc Lĩnh này lại không được chủ nhân dặn dò gì, chỉ là hai con kiến nhỏ thôi, khi
nó chộp móng vuốt tới, hai con kiến nhỏ liền bị bè vụn,
ngay cả thần hồn đều nát.
Cũng coi như không may.
Bị Minh Thương liên lụy.
Bên ngoài.
Trên chiến trường cổ.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, ánh mắt của rất
nhiều lãnh đạo Chúng Sinh các đều lóe sáng.
Nhất là Đại các chủ Phùng Giao, sắc mặt đã
trắng bệch.
Quà nhiên cuối cùng Minh Thương không có khà năng
sống sót!
cũng không cần ra tay, mà chì cần hơi thờ dập dờn đã
giống như vòi rồng ngập trời, ngay lập tức lao về phía ba
người, ba người giống như một chiếc thuyền lá nhỏ gặp
sóng to gió lớn, căn bản không khống chế nổi thân hình
của mình, không chỉ như thế, ba người còn bị khí tức của
Huyền Võ Tiên Quy khóa chặt, phong bế tiên nguyên và
các loại quy luật, giống như đã trở thành người bình
thường, bị hơi thờ gió lớn làm cho choáng váng đến mức
gần như hôn mê, cộng thêm âm thanh hơi tho của Huyền
Võ Tiên Quy quá lớn, đến mức màng nhĩ của ba người
đều vỡ nát, máu tươi không ngừng chày xuôi ra từ trong
tai, nhìn qua có vè vô cùng thê thàm.
Thật lâu sau.
Bịch bịch bịch…
Ba người rớt xuống đất giống như như chó chết.
“Cậu là Minh Thương hà?”, Huyền Võ Tiên Quy nhìn
lướt qua Minh Thương, đáy lòng có chút hiếu kỳ, vì sao
chủ nhân lại phải đặc biệt dặn dò mình bắt sống loài
người Minh Thương này chứ? Chẳng lẽ, tên nhóc này là
kẻ thù của chủ nhân?
Thế nhưng Minh Thương này cũng quá yếu đi, yếu
đến mức căn bàn không xứng làm kẻ thù của chủ nhân
mà?
Dựa theo trình độ yêu nghiệt của chủ nhân Tô Minh,
một ngón tay cũng có thể đâm chết Minh Thương này rồi
mà?
Đương nhiên, trong lòng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng
vẫn phải hoàn thành lời nhắc nhờ nhiệm vụ của chủ nhân,
nó nâng một cái chân trước, khiến Minh Thương và bùn
đất, núi đá ở phạm vi mấy ngàn mét xung quanh Minh
Thương cũng đều bị Huyền Võ Tiên Quy tóm lấy, cái
móng của nó giống như máy xúc khồng lồ chọc trời, nó
vừa cào một móng xuống là một cái miệng hố khổng lồ
đã xuất hiện.
Minh Thương và đống bùn đất núi đá kia đều bị
Huyền Võ Tiên Quy giữ chặt bên trong móng vuốt.
Minh Thương đã bị thương nặng, sắp chết, hôn mê,
nhưng lại chưa chết.
Đây là lời nhắn nhủ của chủ nhân, phải bắt sống, cho
nên nó mới cần thận từng li từng tí đề Minh Thương
không thể chết.
Nhưng hai người Hà Phác và Hoắc Lĩnh này lại không được chủ nhân dặn dò gì, chỉ là hai con kiến nhỏ thôi, khi
nó chộp móng vuốt tới, hai con kiến nhỏ liền bị bè vụn,
ngay cả thần hồn đều nát.
Cũng coi như không may.
Bị Minh Thương liên lụy.
Bên ngoài.
Trên chiến trường cổ.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, ánh mắt của rất
nhiều lãnh đạo Chúng Sinh các đều lóe sáng.
Nhất là Đại các chủ Phùng Giao, sắc mặt đã
trắng bệch.
Quà nhiên cuối cùng Minh Thương không có khà năng
sống sót!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.