Chương 2206
Tô Minh
14/01/2022
Sau vài giây…
Bất chợt, Tô Minh giật lùi ra sau.
Cơ thể anh lùi cực nhanh.
Trong khi anh lùi nhanh, con suối bỗng tỏa ra hào
quang sáng chói như một tia laser, bắn ra trụ sáng nghịch
thiên.
Trụ ánh sáng có màu lam nhạt.
Thần bí mà trong suốt,
Tốc độ của trụ sáng cực nhanh.
Không có một chút dấu hiệu nào báo trước!
Nếu không phải Tô Minh có thần hồn cực mạnh nên
tốc độ phản ứng cực nhanh, cộng thêm anh đã có sự
chuẩn bị và đề phòng kịp thời, từ đó mới miễn cưỡng
tránh né cực hạn trong một phần trăm ngàn giây, bằng
không chắc anh cũng hóa thành tro rồi.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó nhìn, trong lòng lại có
chút may mắn.
Suýt chút nữa anh đã chết rồi!
Anh cực kỳ chắc chắn, ngay lúc trụ sáng được con
suối bắn ra, nếu anh bị trúng thì kết cục là hồn bay phách
tán, dù là kho tàng huyết mạch cũng khó cứu được mình!
“Đây chính là bài học! Sau này mình phải cần thận,
cần trọng, chú ý hơn, không thể vì nắm giữ khả năng tự
chữa lành lợi hại kia và kho tàng huyết mạch mà lại không
biết kiêng kỵ như thế. Chư thiên vạn giới lại quá lớn,
người có thể giết nhanh diệt gọn mình cũng đâu phải là
không có!”, Tô Minh lầm bầm một mình. Trong lòng anh
cũng tự rút ra bài học cho bản thân.
Dưới tình hình cảm xúc kích động, ánh mắt anh lại rơi
vào con suối phía trên.
Con suối bắn ra một trụ sáng nghịch thiên, sau đó
cũng bình lặng lại, trở nên xám xịt rồi khô héo.
Dùng mắt thường cũng thấy được là nó đang khô kiệt
như đóa hoa tươi đang héo tàn.
Sau khi con suối khô kiệt…
“Kẹt kẹt kẹt…”, vốn dĩ anh không thể nhận ra, đó là ẩn
hình, thần hồn cũng không cảm nhận được cổng trận
pháp, nó xuất hiện vô cùng kỳ dị, vừa hay bao quanh con
suối, cổng trận pháp này khá lớn. Tô Minh tiếp tục thụt
lùi, sau khi lui ra khoảng mấy chục cây số, anh mới có thể
nhìn thấy toàn bộ cổng trận pháp kia từ xa. Cồng này
hình chữ nhật, dài mấy trăm cây, rộng cũng hơn trăm cây,
quá ư là to lớn!
Vì con suối cạn kiệt mà cổng trận pháp bắt đầu
rạn nứt.
Từng vết nứt dần xuất hiện trên cổng trận pháp, dần
dày đặc lên khiến nó như biến thành một tấm gương
khổng lồ sắp vỡ vụn.
Hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.
Cồng trận pháp hoàn toàn vỡ vụn.
Tô Minh không hề do dự, anh biến thành một đốm
sáng, lao về phía băng cung.
Vừa mới tiến vào trong băng cung, Tô Minh đã run
bần bật, cơ thể cứng đờ. Anh ngầng đầu theo bản năng,
nhìn lên trên hướng về trước, thứ đầu tiên lọt vào tầm
mắt là một đại sảnh cung điện bị đóng băng.
Điều này không quan trọng, chuyện quan trọng là
trước cung điện bị đóng băng có một con thỏ trắng
muốt.
Mà nó vẫn còn sống.
Nhưng trên thân con thỏ còn có vết thương chảy máu
đầm đìa, vị trí đó vẫn đang đồ máu.
Hiền nhiên là nó đã bị đóng băng cho dù vẫn còn
sống, cơ thể vẫn chày máu, tình cảnh khá quái lạ!
Bất chợt, Tô Minh giật lùi ra sau.
Cơ thể anh lùi cực nhanh.
Trong khi anh lùi nhanh, con suối bỗng tỏa ra hào
quang sáng chói như một tia laser, bắn ra trụ sáng nghịch
thiên.
Trụ ánh sáng có màu lam nhạt.
Thần bí mà trong suốt,
Tốc độ của trụ sáng cực nhanh.
Không có một chút dấu hiệu nào báo trước!
Nếu không phải Tô Minh có thần hồn cực mạnh nên
tốc độ phản ứng cực nhanh, cộng thêm anh đã có sự
chuẩn bị và đề phòng kịp thời, từ đó mới miễn cưỡng
tránh né cực hạn trong một phần trăm ngàn giây, bằng
không chắc anh cũng hóa thành tro rồi.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó nhìn, trong lòng lại có
chút may mắn.
Suýt chút nữa anh đã chết rồi!
Anh cực kỳ chắc chắn, ngay lúc trụ sáng được con
suối bắn ra, nếu anh bị trúng thì kết cục là hồn bay phách
tán, dù là kho tàng huyết mạch cũng khó cứu được mình!
“Đây chính là bài học! Sau này mình phải cần thận,
cần trọng, chú ý hơn, không thể vì nắm giữ khả năng tự
chữa lành lợi hại kia và kho tàng huyết mạch mà lại không
biết kiêng kỵ như thế. Chư thiên vạn giới lại quá lớn,
người có thể giết nhanh diệt gọn mình cũng đâu phải là
không có!”, Tô Minh lầm bầm một mình. Trong lòng anh
cũng tự rút ra bài học cho bản thân.
Dưới tình hình cảm xúc kích động, ánh mắt anh lại rơi
vào con suối phía trên.
Con suối bắn ra một trụ sáng nghịch thiên, sau đó
cũng bình lặng lại, trở nên xám xịt rồi khô héo.
Dùng mắt thường cũng thấy được là nó đang khô kiệt
như đóa hoa tươi đang héo tàn.
Sau khi con suối khô kiệt…
“Kẹt kẹt kẹt…”, vốn dĩ anh không thể nhận ra, đó là ẩn
hình, thần hồn cũng không cảm nhận được cổng trận
pháp, nó xuất hiện vô cùng kỳ dị, vừa hay bao quanh con
suối, cổng trận pháp này khá lớn. Tô Minh tiếp tục thụt
lùi, sau khi lui ra khoảng mấy chục cây số, anh mới có thể
nhìn thấy toàn bộ cổng trận pháp kia từ xa. Cồng này
hình chữ nhật, dài mấy trăm cây, rộng cũng hơn trăm cây,
quá ư là to lớn!
Vì con suối cạn kiệt mà cổng trận pháp bắt đầu
rạn nứt.
Từng vết nứt dần xuất hiện trên cổng trận pháp, dần
dày đặc lên khiến nó như biến thành một tấm gương
khổng lồ sắp vỡ vụn.
Hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.
Cồng trận pháp hoàn toàn vỡ vụn.
Tô Minh không hề do dự, anh biến thành một đốm
sáng, lao về phía băng cung.
Vừa mới tiến vào trong băng cung, Tô Minh đã run
bần bật, cơ thể cứng đờ. Anh ngầng đầu theo bản năng,
nhìn lên trên hướng về trước, thứ đầu tiên lọt vào tầm
mắt là một đại sảnh cung điện bị đóng băng.
Điều này không quan trọng, chuyện quan trọng là
trước cung điện bị đóng băng có một con thỏ trắng
muốt.
Mà nó vẫn còn sống.
Nhưng trên thân con thỏ còn có vết thương chảy máu
đầm đìa, vị trí đó vẫn đang đồ máu.
Hiền nhiên là nó đã bị đóng băng cho dù vẫn còn
sống, cơ thể vẫn chày máu, tình cảnh khá quái lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.