Chương 2211
Tô Minh
16/01/2022
“Chủ nhân của nên văn minh Không Gian là một kẻ
điên cực kỳ tàn nhẫn. Nếu như kẻ này có được Tâm Tạo
Hóa thì hoàn toàn có khà năng trở thành chủ nhân của
nền văn minh Không Gian và nền văn minh Tạo Hóa thì
sức mạnh của hắn ta sẽ nhảy vọt, trở thành kẻ mạnh nhất
của chư thiên vạn giới. Đến khi đó, vì dục vọng ích kỳ của
bàn thân, kẻ này có thể hủy điệt cả chư thiên vạn giới. Dù
sau thì một khi hủy diệt toàn bộ, đán đồ rồi xây lại, mỡ ra
một hư không môi, mở ra hàng trăm triệu nền văn minh là
có thể chứng pháp Không Gian và pháp Tạo Hóa của
hån:.
“Người nói Thiên Nữ là chủ nhân của người? Ngươi
là, Tô Minh hỏi.
“Tôi là thủ cưng của chủ nhân, mặc dù không phài là
thú khế ước. Nhưng thời gian tôi ở cạnh chủ nhân lâu
nhất, năm đó, khi chủ nhân bị đuổi giết, cô ấy cũng dẫn
tôi đi theo. Thế nhưng, sau một trận chiến sinh từ, tôi và
chủ nhân bị tách ra. Có lẽ, chủ nhân nghĩ tôi đã chết rối
cũng nên” Thổ trắng khẽ nói, giọng điệu cầm thán, có
chút nhỏ nhung, người thân duy nhất của con thô này
chính là Thiên Nữ Tạo Hóa.
“Hinh như người có gắng chống chọi với băng hàn vô
tận đang tiến vào của cung, có thể cho ta biết tại sao
không?”, ánh mát của Tô Minh lộ ra về kỷ lạ, anh hỏi. Thổ
trắng đứng ở cổng của cung điện, dù trọng thương, dù
chảy máu nhưng nó vẫn dùng cơ thể và sức lực bàn thân,
mặc kệ sống chết để chống lại. Anh có thể cảm nhận
được sức mạnh của băng hàn vô tận tấn công mọi lúc,
muốn tràn qua cửa điện, để vào trong cung điện.
“Trong cung điện này có vài thứ do chủ nhân để lại
năm đó. Năm đó, sau trận chiến, tôi và chủ nhân lạc mất
nhau, vì muốn bảo vệ sự an toàn của cung điện này nên
chủ nhân bảo tôi mang cung điện này rời đi trước. Sau đó
tôi cũng bị đám khốn nạn đăng chết ở trên tắng của nền
văn minh Tạo Hóa điên cuống truy sát, rất nhiều lần thoát
chết, khi đó, tôi đã từng thế với chủ nhân, chỉ cần tôi
không chết thì cung điện này sẽ không bị đám khốn khiếp
có đã tâm, lấy cán báo ân kia có được. Tôi đã kiên tri
đứng trước cửa cung điện này hàng tỷ năm rối, Nếu như
anh không xuất hiện thì tôi nghĩ, tôi sẽ còn kiên trì thêm
được một chút. Nhưng bây giờ anh xuất hiện rối, anh là
người đàn ông của chủ nhân, cũng có nghĩ là chủ nhân
của tôi. Những thứ trong cung điện, tôi có thể giao cho
anh rồi: Giọng nói của thô trấng tràn đầy kiên định.
Trong những lời nó vừa nói ra, dường như cả trăm
triệu khí băng hãn dễ dàng cầm nhận được, chúng cảm
giác được thô trắng muốn giao cung điện cho Tô Minh!
Sao có thể thế được?
Đột nhiên..
“vũ vù vù. Trăm triệu luống khí băng hàn bắt đầu
điễn cuống, táo bạo, cuộn trào mãnh liệt hưởng về phía
thỏ trắng càng thêm hung hãng, liều mạng xông về phía nó.
Trong phút chốc, thổ trấng rõ ràng đã không chịu
được nữa.
vốn đi, thổ trắng có thể đã đạt tối cực hạn vì nó đã
kiên trì hàng tỷ năm, liếu lĩnh đối diện với trăm triệu khí
băng hàn, xông lên tấn công cùng băng hàn đồng quy vụ
tận, tất nhiên là nó không thể chịu nổi.
“Chết tiệt”, thỏ trắng nhỏ giọng mắng một tiếng.
Nó có chút tuyệt vọng và phẫn nộ.
Nó không sợ chết mà là vì có vài thứ còn chưa kip
giao phó cho Tô Minh, cung điện mà chủ nhân ể lại cũng
chưa giao được cho Tô Minh, bây giờ mà chết thi nó có
chút không cam tâm!
Thế nhưng.
Đúng lúc đó.
“Đi. Tô Minh đột nhiên hét lên, vừa chỉ tay vào thô
trắng. Bỗng nhiên một đạo khí tức sinh mệnh tinh túy, tình
khiết, cực ký nồng đậm, bắn tung tóe như tia laser. Giống
như sao chối màu bạc rdi xuống với tốc độ cực kỳ nhanh,
di chuyển còn nhanh hơn thuần di, xuyên thùng những
phong ấn băng hàn kia, chim vào trong cơ thể thỏ trắng.
Trong nhảy mắt, thỏ trấng sững sốt, vì nó không biết
Tô Minh cho mình thứ gi.
Nhưng giây tiếp theo, nó đã cầm nhận được sức sống
trong có thể đang tòa ra, tăng cao gấp vạn lần, trăm ngàn
tần, thậm chỉ là triệu lắn.
Là dòng khí sinh mệnh!
Dòng khí sinh mệnh cực kỳ cao cấp!
Thỏ trắng căn bản không cần vận chuyển, dòng khi
sinh mệnh đáng sợ kia đã nhanh chóng chu du cuốn cuộn
trong cơ thể nô. Dòng khí sinh mệnh sắp cạn kiệt của nó
phục hồi nhanh chóng, ngay cả những vết thương bị
xuyên thủng trên có thể cũng đang được chữa lành cực
nhanh.
“Cút”, thương thể được khôi phục trong chốc lát, thỏ
trắng như từ Địa ngục nhây lên Thiên đường. Nó giống
như đang nằm md, tâm trạng cực ký tốt, cực ký tự tin.
Thương thế hồi phục, lại phải đối mặt với khí tức băng hàn đang cuốn cuộn, điên cuống xông tới kia, nó chỉ ngắng
đầu, quát một tiếng.
Những khí tức băng hàn táo bạo, đang điên cuồng
xông tới như gặp phải nham thạch nóng chày cuốn cuộn,
rồi như đụng vào nhiệt độ vô cùng cao, nhanh chóng lui
về sau, hóa thành hư vô.
Thậm chí cả thế giới bị đóng băng cũng bắt đáu
tan chảy.
Sắc mặt của Tô Minh tái nhợt, anh cảm thấy không ổn,
mặc dù anh đã dùng kiếm nguyên và lôi nguyên tạo ra
một lớp phòng ngự, dù anh đã dùng bia Huyền Diệu,
nhưng vẫn không thế chống lại được sóng âm công kích
từ thô trắng.
Tô Minh nhìn chằm chàm thỏ trắng, trong lòng cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên!
Sức mạnh của con thỏ tráng này cũng quá mạnh ri.
Hơn nữa, đây mới chỉ là thỏ trắng hồi phục được một
chút sức mạnh, nếu như nó khôi phục hoàn toàn thương
thế, trở lại kỳ đình phong, thì còn mạnh đến mức nào chứ?
Rất nhanh chóng.
Cả thế giới đồng băng hoàn toàn biến mất.
Trước mặt anh hiện giờ không còn tuyết trắng, không
còn băng hàn, chỉ còn lại một cung điện màu tím đô nguy
nga lộng lầy.
điên cực kỳ tàn nhẫn. Nếu như kẻ này có được Tâm Tạo
Hóa thì hoàn toàn có khà năng trở thành chủ nhân của
nền văn minh Không Gian và nền văn minh Tạo Hóa thì
sức mạnh của hắn ta sẽ nhảy vọt, trở thành kẻ mạnh nhất
của chư thiên vạn giới. Đến khi đó, vì dục vọng ích kỳ của
bàn thân, kẻ này có thể hủy điệt cả chư thiên vạn giới. Dù
sau thì một khi hủy diệt toàn bộ, đán đồ rồi xây lại, mỡ ra
một hư không môi, mở ra hàng trăm triệu nền văn minh là
có thể chứng pháp Không Gian và pháp Tạo Hóa của
hån:.
“Người nói Thiên Nữ là chủ nhân của người? Ngươi
là, Tô Minh hỏi.
“Tôi là thủ cưng của chủ nhân, mặc dù không phài là
thú khế ước. Nhưng thời gian tôi ở cạnh chủ nhân lâu
nhất, năm đó, khi chủ nhân bị đuổi giết, cô ấy cũng dẫn
tôi đi theo. Thế nhưng, sau một trận chiến sinh từ, tôi và
chủ nhân bị tách ra. Có lẽ, chủ nhân nghĩ tôi đã chết rối
cũng nên” Thổ trắng khẽ nói, giọng điệu cầm thán, có
chút nhỏ nhung, người thân duy nhất của con thô này
chính là Thiên Nữ Tạo Hóa.
“Hinh như người có gắng chống chọi với băng hàn vô
tận đang tiến vào của cung, có thể cho ta biết tại sao
không?”, ánh mát của Tô Minh lộ ra về kỷ lạ, anh hỏi. Thổ
trắng đứng ở cổng của cung điện, dù trọng thương, dù
chảy máu nhưng nó vẫn dùng cơ thể và sức lực bàn thân,
mặc kệ sống chết để chống lại. Anh có thể cảm nhận
được sức mạnh của băng hàn vô tận tấn công mọi lúc,
muốn tràn qua cửa điện, để vào trong cung điện.
“Trong cung điện này có vài thứ do chủ nhân để lại
năm đó. Năm đó, sau trận chiến, tôi và chủ nhân lạc mất
nhau, vì muốn bảo vệ sự an toàn của cung điện này nên
chủ nhân bảo tôi mang cung điện này rời đi trước. Sau đó
tôi cũng bị đám khốn nạn đăng chết ở trên tắng của nền
văn minh Tạo Hóa điên cuống truy sát, rất nhiều lần thoát
chết, khi đó, tôi đã từng thế với chủ nhân, chỉ cần tôi
không chết thì cung điện này sẽ không bị đám khốn khiếp
có đã tâm, lấy cán báo ân kia có được. Tôi đã kiên tri
đứng trước cửa cung điện này hàng tỷ năm rối, Nếu như
anh không xuất hiện thì tôi nghĩ, tôi sẽ còn kiên trì thêm
được một chút. Nhưng bây giờ anh xuất hiện rối, anh là
người đàn ông của chủ nhân, cũng có nghĩ là chủ nhân
của tôi. Những thứ trong cung điện, tôi có thể giao cho
anh rồi: Giọng nói của thô trấng tràn đầy kiên định.
Trong những lời nó vừa nói ra, dường như cả trăm
triệu khí băng hãn dễ dàng cầm nhận được, chúng cảm
giác được thô trắng muốn giao cung điện cho Tô Minh!
Sao có thể thế được?
Đột nhiên..
“vũ vù vù. Trăm triệu luống khí băng hàn bắt đầu
điễn cuống, táo bạo, cuộn trào mãnh liệt hưởng về phía
thỏ trắng càng thêm hung hãng, liều mạng xông về phía nó.
Trong phút chốc, thổ trấng rõ ràng đã không chịu
được nữa.
vốn đi, thổ trắng có thể đã đạt tối cực hạn vì nó đã
kiên trì hàng tỷ năm, liếu lĩnh đối diện với trăm triệu khí
băng hàn, xông lên tấn công cùng băng hàn đồng quy vụ
tận, tất nhiên là nó không thể chịu nổi.
“Chết tiệt”, thỏ trắng nhỏ giọng mắng một tiếng.
Nó có chút tuyệt vọng và phẫn nộ.
Nó không sợ chết mà là vì có vài thứ còn chưa kip
giao phó cho Tô Minh, cung điện mà chủ nhân ể lại cũng
chưa giao được cho Tô Minh, bây giờ mà chết thi nó có
chút không cam tâm!
Thế nhưng.
Đúng lúc đó.
“Đi. Tô Minh đột nhiên hét lên, vừa chỉ tay vào thô
trắng. Bỗng nhiên một đạo khí tức sinh mệnh tinh túy, tình
khiết, cực ký nồng đậm, bắn tung tóe như tia laser. Giống
như sao chối màu bạc rdi xuống với tốc độ cực kỳ nhanh,
di chuyển còn nhanh hơn thuần di, xuyên thùng những
phong ấn băng hàn kia, chim vào trong cơ thể thỏ trắng.
Trong nhảy mắt, thỏ trấng sững sốt, vì nó không biết
Tô Minh cho mình thứ gi.
Nhưng giây tiếp theo, nó đã cầm nhận được sức sống
trong có thể đang tòa ra, tăng cao gấp vạn lần, trăm ngàn
tần, thậm chỉ là triệu lắn.
Là dòng khí sinh mệnh!
Dòng khí sinh mệnh cực kỳ cao cấp!
Thỏ trắng căn bản không cần vận chuyển, dòng khi
sinh mệnh đáng sợ kia đã nhanh chóng chu du cuốn cuộn
trong cơ thể nô. Dòng khí sinh mệnh sắp cạn kiệt của nó
phục hồi nhanh chóng, ngay cả những vết thương bị
xuyên thủng trên có thể cũng đang được chữa lành cực
nhanh.
“Cút”, thương thể được khôi phục trong chốc lát, thỏ
trắng như từ Địa ngục nhây lên Thiên đường. Nó giống
như đang nằm md, tâm trạng cực ký tốt, cực ký tự tin.
Thương thế hồi phục, lại phải đối mặt với khí tức băng hàn đang cuốn cuộn, điên cuống xông tới kia, nó chỉ ngắng
đầu, quát một tiếng.
Những khí tức băng hàn táo bạo, đang điên cuồng
xông tới như gặp phải nham thạch nóng chày cuốn cuộn,
rồi như đụng vào nhiệt độ vô cùng cao, nhanh chóng lui
về sau, hóa thành hư vô.
Thậm chí cả thế giới bị đóng băng cũng bắt đáu
tan chảy.
Sắc mặt của Tô Minh tái nhợt, anh cảm thấy không ổn,
mặc dù anh đã dùng kiếm nguyên và lôi nguyên tạo ra
một lớp phòng ngự, dù anh đã dùng bia Huyền Diệu,
nhưng vẫn không thế chống lại được sóng âm công kích
từ thô trắng.
Tô Minh nhìn chằm chàm thỏ trắng, trong lòng cảm
thấy vô cùng ngạc nhiên!
Sức mạnh của con thỏ tráng này cũng quá mạnh ri.
Hơn nữa, đây mới chỉ là thỏ trắng hồi phục được một
chút sức mạnh, nếu như nó khôi phục hoàn toàn thương
thế, trở lại kỳ đình phong, thì còn mạnh đến mức nào chứ?
Rất nhanh chóng.
Cả thế giới đồng băng hoàn toàn biến mất.
Trước mặt anh hiện giờ không còn tuyết trắng, không
còn băng hàn, chỉ còn lại một cung điện màu tím đô nguy
nga lộng lầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.