Chương 2220
Tô Minh
16/01/2022
Tô Minh còn chưa đi lên.
Cũng không có một chút động tĩnh nào cà.
Nói không nóng này là giã.
Trên thực tế.
Giờ phút này, trên chiến trường cổ ở bên ngoài, ánh
mắt của rất nhiều người Chúng Sinh các đều lấp lóe,
không nhịn được nghi ngờ có phải Tô Minh đã chết trong
khe hở mặt đất rồi hay không?
Dù sao căn cứ vào ghi chép, chỗ nguy hiểm nhất bên
trong bí cảnh Chúng Sinh ngoài vùng biển Chúng Sinh
lúc có thùy triều thì chính là khe hờ Chúng Sinh!
Theo ghi chép, hàng trăm triệu năm trước đây, nếu
đám thiên tài của Chúng Sinh các bọn họ bị rơi vào trong
khe hờ Chúng Sinh hoặc là chủ động tiến vào khe hở, xác
suất có thể còn sống trở về không cao hơn một phần ngàn.
Cho dù Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, cho dù Tô Minh
sáng tạo ra thần tích vô thượng cũng không có nghĩa là
thật sự có thể còn sống trở về từ bên trong khe hở
Chúng Sinh.
Diễm Huyền Kình lại rất bình tĩnh, không hể có chút
lo lắng nào, thậm chí trên mặt ông ta còn có một nụ cười
lạnh trào phúng, Chúng Sinh các thật sự quá thất bại,
cho dù là từ đệ từ hay là lãnh đạo thì đa số đều không có
một chút xíu đầu óc nào hết.
Vì sao lại nói như vậy?
Còn có người nghi ngờ nhóc Tô đã chết rồi sao?
Không thấy được ngay cả Huyền Võ Tiên Quy đều
còn sống ở đây sao?
Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ của nhóc Tô, còn ký kết
khế ước rồi.
Nếu nhóc Tô chết thật, Huyền Võ Tiên Quy cũng sẽ
chết đột ngột trong nháy mắt!
Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết? Đúng
là không thể cứu nồi Chúng Sinh các rồi.
Chính vào lúc này.
“Åm!”
Đột nhiên có một ngọn núi chọc trời nhô lên từ mép
khe hở Chúng Sinh.
Là Huyền Võ Tiên Quy.
Huyền Võ Tiên Quy tới.
Nó bắt sống Minh Thương tới đây.
“Cô Mạc, chủ nhân tiến vào khe hở rồi sao?”, tiếp
theo giọng nói cung kính của Huyền Võ Tiên Quy vang
lên, mặc dù Mạc Thanh Nhạn chi là sâu kiến trong sâu
kiến ở trong mắt nó, nhưng dù sao Mạc Thanh Nhạn
cũng là người của chủ nhân Tô Minh, nó dám không tôn
kính sao?
Trong lúc nói chuyện.
Ầm…
Minh Thương bị thương nặng bị Huyền Võ Tiên Quy
ném mạnh xuống đất, hắn ta sắp chết, máu tươi bụi đất
dính đầy người.
“Là cô?”, Minh Thương đã trọng thương sắp chết,
nhưng vẫn còn đang hấp hối, hắn ta giãy giụa muốn bò
từ dưới đất lên, nhưng lại không làm đưoc vì bị khí tức
của Huyền Võ Tiên Quy áp bách, hắn ta vô cùng sợ hãi
nhìn thoáng qua Huyền Võ Tiên Quy, tiếp theo lại thấy
được Mạc Thanh Nhạn.
Minh Thương rất khiếp sợ.
Chẳng lẽ Huyền Vvõ Tiên Quy bắt sống mình, để mình
hấp hối đến bây giờ là vì muốn mình tới gặp Tô Minh? Dù
sao chỗ nào có Mạc Thanh Nhạn thì có lẽ cũng sẽ có Tô Minh.
Tiếp theo, Minh Thương lại bắt đầu run rẩy vì nghĩ tới
thần hồn, thân thể mình bị thương nặng, điều này khiến
hắn ta rất sợ hãi – chẳng lẽ quái vật rùa kinh khủng
khổng lồ ngập trời này nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh
đến bắt sống mình?
Không có khả năng!
Minh Thương không thể tin đưoc, càng không
muốn tin!
Cũng không có một chút động tĩnh nào cà.
Nói không nóng này là giã.
Trên thực tế.
Giờ phút này, trên chiến trường cổ ở bên ngoài, ánh
mắt của rất nhiều người Chúng Sinh các đều lấp lóe,
không nhịn được nghi ngờ có phải Tô Minh đã chết trong
khe hở mặt đất rồi hay không?
Dù sao căn cứ vào ghi chép, chỗ nguy hiểm nhất bên
trong bí cảnh Chúng Sinh ngoài vùng biển Chúng Sinh
lúc có thùy triều thì chính là khe hờ Chúng Sinh!
Theo ghi chép, hàng trăm triệu năm trước đây, nếu
đám thiên tài của Chúng Sinh các bọn họ bị rơi vào trong
khe hờ Chúng Sinh hoặc là chủ động tiến vào khe hở, xác
suất có thể còn sống trở về không cao hơn một phần ngàn.
Cho dù Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, cho dù Tô Minh
sáng tạo ra thần tích vô thượng cũng không có nghĩa là
thật sự có thể còn sống trở về từ bên trong khe hở
Chúng Sinh.
Diễm Huyền Kình lại rất bình tĩnh, không hể có chút
lo lắng nào, thậm chí trên mặt ông ta còn có một nụ cười
lạnh trào phúng, Chúng Sinh các thật sự quá thất bại,
cho dù là từ đệ từ hay là lãnh đạo thì đa số đều không có
một chút xíu đầu óc nào hết.
Vì sao lại nói như vậy?
Còn có người nghi ngờ nhóc Tô đã chết rồi sao?
Không thấy được ngay cả Huyền Võ Tiên Quy đều
còn sống ở đây sao?
Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ của nhóc Tô, còn ký kết
khế ước rồi.
Nếu nhóc Tô chết thật, Huyền Võ Tiên Quy cũng sẽ
chết đột ngột trong nháy mắt!
Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết? Đúng
là không thể cứu nồi Chúng Sinh các rồi.
Chính vào lúc này.
“Åm!”
Đột nhiên có một ngọn núi chọc trời nhô lên từ mép
khe hở Chúng Sinh.
Là Huyền Võ Tiên Quy.
Huyền Võ Tiên Quy tới.
Nó bắt sống Minh Thương tới đây.
“Cô Mạc, chủ nhân tiến vào khe hở rồi sao?”, tiếp
theo giọng nói cung kính của Huyền Võ Tiên Quy vang
lên, mặc dù Mạc Thanh Nhạn chi là sâu kiến trong sâu
kiến ở trong mắt nó, nhưng dù sao Mạc Thanh Nhạn
cũng là người của chủ nhân Tô Minh, nó dám không tôn
kính sao?
Trong lúc nói chuyện.
Ầm…
Minh Thương bị thương nặng bị Huyền Võ Tiên Quy
ném mạnh xuống đất, hắn ta sắp chết, máu tươi bụi đất
dính đầy người.
“Là cô?”, Minh Thương đã trọng thương sắp chết,
nhưng vẫn còn đang hấp hối, hắn ta giãy giụa muốn bò
từ dưới đất lên, nhưng lại không làm đưoc vì bị khí tức
của Huyền Võ Tiên Quy áp bách, hắn ta vô cùng sợ hãi
nhìn thoáng qua Huyền Võ Tiên Quy, tiếp theo lại thấy
được Mạc Thanh Nhạn.
Minh Thương rất khiếp sợ.
Chẳng lẽ Huyền Vvõ Tiên Quy bắt sống mình, để mình
hấp hối đến bây giờ là vì muốn mình tới gặp Tô Minh? Dù
sao chỗ nào có Mạc Thanh Nhạn thì có lẽ cũng sẽ có Tô Minh.
Tiếp theo, Minh Thương lại bắt đầu run rẩy vì nghĩ tới
thần hồn, thân thể mình bị thương nặng, điều này khiến
hắn ta rất sợ hãi – chẳng lẽ quái vật rùa kinh khủng
khổng lồ ngập trời này nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh
đến bắt sống mình?
Không có khả năng!
Minh Thương không thể tin đưoc, càng không
muốn tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.