Chương 2232
Tô Minh
16/01/2022
Nhưng trông có vẻ như Hoàng Hoang chỉ là một lão
giả, không có gì đặc biệt, thậm chí ở trong số mười vị
cường già của Cực Kiếm các này, ông ta còn đứng ở
ngoài cùng, chắc là ông ta có địa vị thấp nhất trong số mười cường giả của Cực Kiếm các rồi.
“Minh Nguyệt Thánh Tôn, ông ta là Diễm Huyền Kình,
bạn cũ của tôi”, trước tiên, Hoàng Hoang dùng ánh mắt
chào hỏi Diễm Huyền Kình, sau đó, ông ta cung kính cúi
đầu chín mươi độ nói với cô gái mặc váy màu xanh da trời
đang được vây ở trung tâm kia.
“Tên đệ tử có thiên phú vô địch, ngàn năm khó gặp
kia đâu? Còn không mau lại đây?”, Minh Nguyệt Thánh
Tôn không thèm liếc nhìn Hoàng Hoang, mà lạnh lùng
quét mắt nhìn Diễm Huyền Kình, nói.
Phong thái của Minh Nguyệt Thánh Tôn rất cao ngạo.
Tự cao tự đại coi trời bằng vung.
Kiêu ngạo giống như được diện kiến cô ta là niểm vinh
hạnh vô cùng to lớn của mọi người vậy.
Thật ra, chính bản thân Minh Nguyệt Thánh Tôn cũng
cho rằng như vậy.
Diễm Huyền Kình sững sờ.
Đáy lòng ông ta không nhịn được sôi trào lửa giận.
Dưới cái nhìn của Diễm Huyền Kình, ở chư thiên vạn
giới, Tô Minh chính là thiên tài đệ nhất, đừng nói là ở nơi
còn chưa phải là nền văn minh cấp tám như Cực Kiếm
các, cho dù là ở nền văn minh cấp tám thật sự, thậm chí là
ở nền văn minh cấp chín, chỉ nhắc đến mỗi thiên phú võ
đạo thôi, thì ông ta cũng dám nói Tô Minh chính là thiên
tài đệ nhất.
Bởi vì Tô Minh đã giết Minh Thương, do vậy nên mới
trở thành kẻ thù không đội trời chung với vương triều Cửu
Minh, bây giờ không còn cách nào khác, vì giúp thằng
nhóc Tô sống sót, ông ta chỉ đành nhẫn tâm từ bỏ thứ
mình yếu thích, làm vậy mới có thể liên hệ với Hoàng
Hoang, hy vọng thằng nhóc Tô có thể gia nhập Cực Kiếm
các.
Tất nhiên, dù có đánh chết thì ông ta cũng luyến tiếc
tặng một thiên tài vô song như Tô Minh cho một thế lực
khác, bất kỳ một lão quái vật nào như Diễm Huyền Kình
đều khao khát được tự tay dạy dỗ ra một thiên tài siêu
việt, Tô Minh rất phù hợp với tiêu chuẩn của ông ta,
thậm chí còn vượt xa cả tiêu chuẩn.
Lại nói tiếp, dưới cái nhìn của Diễn Huyền Kình, nếu
Cực Kiếm các có thể có được thằng nhóc Tô, để cho
thằng nhóc Tô trở thành đệ từ của Cực Kiếm các, khi đẩy
thì Cực Kiếm các lời to rồi.
Biết không chừng, chẳng bao lâu sau, Cực Kiếm các
có thể nhờ vào sự tòa sáng chói lói của thằng nhóc Tô để
bước chân vào nền văn minh cấp tám thậm chí cả nền văn
minh cấp chín cũng không phải là không có khả năng.
Nói cách khác, sâu thằm trong lòng Diễm Huyền Kình
thật sự cảm thấy Cực Kiếm các đã lời to rồi!
Nhưng lấy phong thái của Minh Nguyệt Thánh Tôn bây
giờ, khiến cho sự xuất hiện của Cực Kiếm các dường như
là một đặc ân to lớn, đầy vinh hạnh vậy… thật khiến cho
người ta sôi gan máu.
Thế nhưng, tuy Diễm Huyền Kình rất phẫn nộ, nhưng
ông ta vẫn nghĩ đến sự an nguy của Tô Minh.
Ông ta chỉ đành kiếm chế cơn tức giận và nỗi nhục
nhã ấy trước.
Diễm Huyền Kình kính cần: “Bây giờ, thằng nhóc Tô
còn ở bên trong bí cành, còn chưa trở về, xin tôn thượng
hãy bình tĩnh chờ đợi”.
“Hừ! Chờ hà? Thời gian của bồn tọa rất quý giá, giờ lại
để cho bồn tọa chờ đợi một con kiến, ông có biết mình
đang nói cái gì không? Hiện tại, ngay lập tức bảo học trò
cưng của ông đi ra, xuất hiện trước mặt bổn tọa, để bổn
tọa xem thử đệ tử của ông liệu có thiên phú kiếm đạo siêu
việt như những gì ông khoác lác không?”, giọng nói của
Minh Nguyệt Thánh Tôn lạnh leo hơn rất nhiều, thậm chí,
trong giọng điệu còn có vài phần uy hiếp và rét lạnh, cô ta nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Diễm Huyền Kình.
Cà người Diễm Huyền Kình run lên, ông ta suýt nữa
phải quỳ lạy, cả người run lầy bẩy, cơn tức giận trong lòng
đã lên đến đình điểm!
giả, không có gì đặc biệt, thậm chí ở trong số mười vị
cường già của Cực Kiếm các này, ông ta còn đứng ở
ngoài cùng, chắc là ông ta có địa vị thấp nhất trong số mười cường giả của Cực Kiếm các rồi.
“Minh Nguyệt Thánh Tôn, ông ta là Diễm Huyền Kình,
bạn cũ của tôi”, trước tiên, Hoàng Hoang dùng ánh mắt
chào hỏi Diễm Huyền Kình, sau đó, ông ta cung kính cúi
đầu chín mươi độ nói với cô gái mặc váy màu xanh da trời
đang được vây ở trung tâm kia.
“Tên đệ tử có thiên phú vô địch, ngàn năm khó gặp
kia đâu? Còn không mau lại đây?”, Minh Nguyệt Thánh
Tôn không thèm liếc nhìn Hoàng Hoang, mà lạnh lùng
quét mắt nhìn Diễm Huyền Kình, nói.
Phong thái của Minh Nguyệt Thánh Tôn rất cao ngạo.
Tự cao tự đại coi trời bằng vung.
Kiêu ngạo giống như được diện kiến cô ta là niểm vinh
hạnh vô cùng to lớn của mọi người vậy.
Thật ra, chính bản thân Minh Nguyệt Thánh Tôn cũng
cho rằng như vậy.
Diễm Huyền Kình sững sờ.
Đáy lòng ông ta không nhịn được sôi trào lửa giận.
Dưới cái nhìn của Diễm Huyền Kình, ở chư thiên vạn
giới, Tô Minh chính là thiên tài đệ nhất, đừng nói là ở nơi
còn chưa phải là nền văn minh cấp tám như Cực Kiếm
các, cho dù là ở nền văn minh cấp tám thật sự, thậm chí là
ở nền văn minh cấp chín, chỉ nhắc đến mỗi thiên phú võ
đạo thôi, thì ông ta cũng dám nói Tô Minh chính là thiên
tài đệ nhất.
Bởi vì Tô Minh đã giết Minh Thương, do vậy nên mới
trở thành kẻ thù không đội trời chung với vương triều Cửu
Minh, bây giờ không còn cách nào khác, vì giúp thằng
nhóc Tô sống sót, ông ta chỉ đành nhẫn tâm từ bỏ thứ
mình yếu thích, làm vậy mới có thể liên hệ với Hoàng
Hoang, hy vọng thằng nhóc Tô có thể gia nhập Cực Kiếm
các.
Tất nhiên, dù có đánh chết thì ông ta cũng luyến tiếc
tặng một thiên tài vô song như Tô Minh cho một thế lực
khác, bất kỳ một lão quái vật nào như Diễm Huyền Kình
đều khao khát được tự tay dạy dỗ ra một thiên tài siêu
việt, Tô Minh rất phù hợp với tiêu chuẩn của ông ta,
thậm chí còn vượt xa cả tiêu chuẩn.
Lại nói tiếp, dưới cái nhìn của Diễn Huyền Kình, nếu
Cực Kiếm các có thể có được thằng nhóc Tô, để cho
thằng nhóc Tô trở thành đệ từ của Cực Kiếm các, khi đẩy
thì Cực Kiếm các lời to rồi.
Biết không chừng, chẳng bao lâu sau, Cực Kiếm các
có thể nhờ vào sự tòa sáng chói lói của thằng nhóc Tô để
bước chân vào nền văn minh cấp tám thậm chí cả nền văn
minh cấp chín cũng không phải là không có khả năng.
Nói cách khác, sâu thằm trong lòng Diễm Huyền Kình
thật sự cảm thấy Cực Kiếm các đã lời to rồi!
Nhưng lấy phong thái của Minh Nguyệt Thánh Tôn bây
giờ, khiến cho sự xuất hiện của Cực Kiếm các dường như
là một đặc ân to lớn, đầy vinh hạnh vậy… thật khiến cho
người ta sôi gan máu.
Thế nhưng, tuy Diễm Huyền Kình rất phẫn nộ, nhưng
ông ta vẫn nghĩ đến sự an nguy của Tô Minh.
Ông ta chỉ đành kiếm chế cơn tức giận và nỗi nhục
nhã ấy trước.
Diễm Huyền Kình kính cần: “Bây giờ, thằng nhóc Tô
còn ở bên trong bí cành, còn chưa trở về, xin tôn thượng
hãy bình tĩnh chờ đợi”.
“Hừ! Chờ hà? Thời gian của bồn tọa rất quý giá, giờ lại
để cho bồn tọa chờ đợi một con kiến, ông có biết mình
đang nói cái gì không? Hiện tại, ngay lập tức bảo học trò
cưng của ông đi ra, xuất hiện trước mặt bổn tọa, để bổn
tọa xem thử đệ tử của ông liệu có thiên phú kiếm đạo siêu
việt như những gì ông khoác lác không?”, giọng nói của
Minh Nguyệt Thánh Tôn lạnh leo hơn rất nhiều, thậm chí,
trong giọng điệu còn có vài phần uy hiếp và rét lạnh, cô ta nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Diễm Huyền Kình.
Cà người Diễm Huyền Kình run lên, ông ta suýt nữa
phải quỳ lạy, cả người run lầy bẩy, cơn tức giận trong lòng
đã lên đến đình điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.