Chương 2255
Tô Minh
16/01/2022
Một thanh âm chói tai đột nhiên xuất hiện.
Chợt thấy một người trung niên mặc áo bào trắng, tựa
như ào ảnh bước ra từ trong hư không.
Người này tay không tấc sắt, hai tay chắp sau lưng,
trông cực kỳ chói mắt, sự xuất hiện của ông ta dường như
đã kéo tất cả mọi người vào trong một dị không gian cực
hạn sắc bén, sự xuất hiện của ông ta tựa như một thanh
thần kiếm mạnh mẽ xuất thế.
Những người có thực lực không đủ mạnh đứng từ xa
nhìn ông ta một cái thôi đều mơ hồ có cảm giác căn cơ võ
đạo của bàn thân đã bị kiếm ý chặt đứt.
Khủng bố.
Hơn nữa, cảm nhận kỹ lại thì ánh mắt của người trung
niên mặc áo bào trắng này lại ẩn hiện hình thanh kiếm mơ hồ,
những nơi bị ánh mắt của ông ta quét tới đến không
gian cũng bị xé ra, nghiền nát, chém thành chân không,
mà tiếng hít thờ của ông ta cũng đồng thời xuất hiện dao
động kiếm hình, tựa như thần tích.
“Trên con đường kiếm đạo thì cũng được, ít nhất kiếm
nguyên đã đạt đến Bát Đoạn tiền kỳ, vừa hay cùng cấp độ
với kiếm nguyên của mình. Ngoài ra, người này đại khái đã
tu luyện được ít nhất trăm loại thần thông kiếm đạo, toàn
thân ông ta từ trên xuống dưới, ánh mắt, nhịp thờ, khóp
xương, mi tâm lông mày, tóc tai vân vân, toàn thân đều đã
được kiếm nguyên ngưng tụ tinh luyện qua, quả là một
thân kiếm đạo quý báu”, Tô Minh liếc nhìn người trung
niên mặc áo bào trắng một cái, trong lòng thầm nghĩ.
Có chút chấn động.
Nhưng, ngay sau đó liền thoáng khinh miệt. Bởi vì
người đàn ông trung niên áo bào trắng này có chút quá
độ trên con đường kiếm đạo.
Rất nhiều thứ chín quá hóa nẫu.
Người đàn ông trung niên áo bào trắng này quà thực
có thành tựu và lĩnh ngộ cực kỳ khùng bố về kiếm đạo,
nhưng dường như ông ta đã theo đuổi kiếm đạo quá mức
đến độ tầu hỏa nhập ma rồi, miễn cưỡng kiếm hóa hết
thày, việc này dẫn đến khiến ông ta đạt được hình thái
kiếm đạo nhưng không đạt được chân ý.
Đương nhiên, cho dù như vậy thì lực chiến đấu thực tế
của người đàn ông trung niên này cũng vẫn rất đáng sợ, ít
nhất bất kỳ một người nào trong ba vị lão tổ tông hoàng
thất của vương triều Cửu Minh trước đó đều không thể
đánh quá mười chiêu khi đấu với người này.
Người đàn ông trung niên này có cảnh giới bán bộ Tru Vận,
nhưng sức chiến đấu thực tế ước chừng có thể sánh
ngang với cành giới Tru Vận tầng một chân chính.
“Bái kiến Các chủ”, đúng lúc này, thánh tôn Minh
Nguyệt và hơn mười người phía sau cô ta cùng cả Hoàng
Hoang đang bị trọng thương nừa quỳ trên đất cách đó
không xa, toàn bộ đều cung kính lên tiếng. Trong đó, sắc
mặt của thánh tôn Minh Nguyệt lập tức tái nhot, trong
lòng có nỗi sợ hãi và phẫn nộ cực lớn, cô ta nào ngờ đượC
Các chù sẽ tới chứ? Không cần phải nói, hơn mười người
đẳng sau đã thông báo cho Các chủ, hơn mười người này
vẫn luôn e sợ và tôn kính vô cùng đối với cô ta, không ngờ
vì một Tô Minh là lập tức bỏ rơi cô ta, coi như cò dại còn
hơn cả cỏ dại, thật sự đáng hận.
“Ừ”, người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng rồi nhìn
thật sâu thánh tôn Minh Nguyệt, tiện đà hỏi một vị chấp
kiếm già đẳng sau thánh tôn Minh Nguyệt: “Kể lại cụ thể
về cậu bạn trẻ Tô Minh đó cho bổn tọa”.
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông mặc áo bào
trắng xa xa nhìn về phía Tô Minh.
Vị chấp kiếm già đó vội vàng đáp lời, không dám thêm
mắm dặm muối, cũng không dám nói bớt đi một phần.
Chợt thấy một người trung niên mặc áo bào trắng, tựa
như ào ảnh bước ra từ trong hư không.
Người này tay không tấc sắt, hai tay chắp sau lưng,
trông cực kỳ chói mắt, sự xuất hiện của ông ta dường như
đã kéo tất cả mọi người vào trong một dị không gian cực
hạn sắc bén, sự xuất hiện của ông ta tựa như một thanh
thần kiếm mạnh mẽ xuất thế.
Những người có thực lực không đủ mạnh đứng từ xa
nhìn ông ta một cái thôi đều mơ hồ có cảm giác căn cơ võ
đạo của bàn thân đã bị kiếm ý chặt đứt.
Khủng bố.
Hơn nữa, cảm nhận kỹ lại thì ánh mắt của người trung
niên mặc áo bào trắng này lại ẩn hiện hình thanh kiếm mơ hồ,
những nơi bị ánh mắt của ông ta quét tới đến không
gian cũng bị xé ra, nghiền nát, chém thành chân không,
mà tiếng hít thờ của ông ta cũng đồng thời xuất hiện dao
động kiếm hình, tựa như thần tích.
“Trên con đường kiếm đạo thì cũng được, ít nhất kiếm
nguyên đã đạt đến Bát Đoạn tiền kỳ, vừa hay cùng cấp độ
với kiếm nguyên của mình. Ngoài ra, người này đại khái đã
tu luyện được ít nhất trăm loại thần thông kiếm đạo, toàn
thân ông ta từ trên xuống dưới, ánh mắt, nhịp thờ, khóp
xương, mi tâm lông mày, tóc tai vân vân, toàn thân đều đã
được kiếm nguyên ngưng tụ tinh luyện qua, quả là một
thân kiếm đạo quý báu”, Tô Minh liếc nhìn người trung
niên mặc áo bào trắng một cái, trong lòng thầm nghĩ.
Có chút chấn động.
Nhưng, ngay sau đó liền thoáng khinh miệt. Bởi vì
người đàn ông trung niên áo bào trắng này có chút quá
độ trên con đường kiếm đạo.
Rất nhiều thứ chín quá hóa nẫu.
Người đàn ông trung niên áo bào trắng này quà thực
có thành tựu và lĩnh ngộ cực kỳ khùng bố về kiếm đạo,
nhưng dường như ông ta đã theo đuổi kiếm đạo quá mức
đến độ tầu hỏa nhập ma rồi, miễn cưỡng kiếm hóa hết
thày, việc này dẫn đến khiến ông ta đạt được hình thái
kiếm đạo nhưng không đạt được chân ý.
Đương nhiên, cho dù như vậy thì lực chiến đấu thực tế
của người đàn ông trung niên này cũng vẫn rất đáng sợ, ít
nhất bất kỳ một người nào trong ba vị lão tổ tông hoàng
thất của vương triều Cửu Minh trước đó đều không thể
đánh quá mười chiêu khi đấu với người này.
Người đàn ông trung niên này có cảnh giới bán bộ Tru Vận,
nhưng sức chiến đấu thực tế ước chừng có thể sánh
ngang với cành giới Tru Vận tầng một chân chính.
“Bái kiến Các chủ”, đúng lúc này, thánh tôn Minh
Nguyệt và hơn mười người phía sau cô ta cùng cả Hoàng
Hoang đang bị trọng thương nừa quỳ trên đất cách đó
không xa, toàn bộ đều cung kính lên tiếng. Trong đó, sắc
mặt của thánh tôn Minh Nguyệt lập tức tái nhot, trong
lòng có nỗi sợ hãi và phẫn nộ cực lớn, cô ta nào ngờ đượC
Các chù sẽ tới chứ? Không cần phải nói, hơn mười người
đẳng sau đã thông báo cho Các chủ, hơn mười người này
vẫn luôn e sợ và tôn kính vô cùng đối với cô ta, không ngờ
vì một Tô Minh là lập tức bỏ rơi cô ta, coi như cò dại còn
hơn cả cỏ dại, thật sự đáng hận.
“Ừ”, người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng rồi nhìn
thật sâu thánh tôn Minh Nguyệt, tiện đà hỏi một vị chấp
kiếm già đẳng sau thánh tôn Minh Nguyệt: “Kể lại cụ thể
về cậu bạn trẻ Tô Minh đó cho bổn tọa”.
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông mặc áo bào
trắng xa xa nhìn về phía Tô Minh.
Vị chấp kiếm già đó vội vàng đáp lời, không dám thêm
mắm dặm muối, cũng không dám nói bớt đi một phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.