Chương 2257
Tô Minh
18/01/2022
Bởi vì không có ý nghĩa gì.
Về kiếm đạo thì khéo người đàn ông trung niên áo bào trắng trước mặt cũng chính là Các chủ của Cực Kiếm các còn lâu mới bằng mình.
Vậy thì mình hà tất phải vào Cực Kiếm các tu luyện?
Dù sao thì Cực Kiếm các sắp bước vào nền văn minh cấp tám nhưng lại không phải là nền văn minh cấp tám.
Hơn nữa, trước đó có Minh Nguyệt Thánh Tôn hống hách nhưvậy nên Tô Minh càng không có thiện cảm với Cực Kiếm các, vì vậy anh càng không muốn đến đó.
“Ồ? Tiếc thật!”, người đàn ông trung niên áo bào trắng thấy có chút tiếc nuối, dù sao thì Tò Minh cũng chưa phải yêu nghiệt về kiếm đạo nhưng mới 10000 tuổi đã giết được ba vị lão tổ tông của vương triều cửu Minh. Với thực lực và thiên phú võ đạo như này thì đúng là một trong những người mạnh nhất của chư thiên vạn giới rồi. Không có thiên phú kiếm đạo mà vào Cực Kiếm các thì cũng có tác dụng
lớn với Cực Kiếm các. Thậm chí, trong lòng ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như Tô Minh đồng ý vào Cực Kiếm các thì lập tức cho Tô Minh làm phó các chủ. Tiếc rằng Tò Minh lại không muốn. Hơn nữa, nghe ngữ điệu như kiểu không cần thương lượng gì hết. Nhưng cũng chỉ là chút tiếc nuối, chứ chưa đến mức ngậm ngùi. Nói cho cùng thì vẫn là do Tô Minh không có thiên phú kiếm đạo. Mặc dù tiếc nhưng không đến nỗi hối hận hay đau lòng.
Ngoài ra, trong lòng người đàn ông trung niên áo bào trắng này vần cảm thấy có chút không vui khi Tò Minh từ chối thẳng
thừng như vậy.
Hơn nữa còn không có chút gì tôn trọng với tiền bối như mình, dường như ngang hàng với mình nên ông ta cảm thấy không vui. Tất nhiên, ông ta vẫn đè nén điều này mà không thế hiện ra.
“Đứng lên đi!”, một giây sau, người đàn õng trung niên áo bào trắng quét nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn một cái, nói. Mặc dù vần giận cò ta nhưng không có ý trừng phạt.
“Cảm ơn Các chủ!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn thở phào nhẹ nhõm, coi như qua được cửa ải
rồi. Cũng may qua được ải này. Lúc này cò ta quét nhìn mười cường giả của Cực Kiếm các, trong lòng quyết định, chỉ cần sau này có cơ hội thì nhất định sẽ giết chết mười tên này để báo thù?
“Đám người thiển cận! Cực Kiếm các? Ha ha…”, cách đó không xa Diễm Huyền Kình lấm bấm cười mỉa. Nhóc Tô mà không có thiên phú kiếm đạo ư? Đúng là nực cười. Đám thiển cận kia thì hiểu cái gì? Diễm Huyền Kình vốn kính sợ thế lực nền văn minh như Cực Kiếm các bao nhiêu năm rồi. Nhưng lúc này chỉ còn lại sự khinh bỉ mà thôi. Đám người này cũng thiển cận
quá, tầm nhìn thì hạn hẹp, đầu óc thì có vấn đề.
“Sư tôn tức giận vì bọn chúng sao?”, Tô Minh hỏi.
“Lúc con chưa xuất hiện mà Minh Nguyệt Thánh Tòn của Cực Kiếm các đến thì kiêu ngạo lắm, mắt như hếch lên trời, coi thường Chúng Sinh các chúng ta, còn coi thường cả ta và con. Ngay cả Hoàng Hoang cũng vì một câu nói của ta mà bị Minh Nguyệt Thánh Tôn đánh trọng thương”, Diễm Huyền Kình không phải người thích đè nén cảm xúc trong lòng. Huống hồ ông cũng không cần làm thế trước mặt đệ tử của mình mà có
gì nói đấy luôn. Dù sao thì ông cũng thấy không ưa gì Minh Nguyệt Thánh Tôn.
“Sư tôn! Nếu đã vậy thì chúng ta phải xả hận rồi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Con quyết định, đợi lát nữa đám người của vương triều cửu Minh đến, con sẽ tấn công bằng kiếm đạo”, Tô Minh muốn làm thế đế thế hiện ra thiên phú kiếm đạo của mình.
Như vậy chẳng phải là tát vào mặt đám người của Cực Kiếm các và trút giận cho sư tôn sao?
Lúc này…
“Sư tòn! Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta quay về Cực Kiếm các trước đi!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn cẩn thận nói. Nói thật lòng thì cô ta thấy rất bất an. Bởi vì Tô Minh quá yêu nghiệt, thật sự khiến cô ta sợ hãi. Ngộ nhỡ đợi lát nữa Tò Minh thật sự quét sạch được đám cường giả của vương triều cửu Minh khiến Các chủ tận mắt nhìn thấy thiên phú kiếm đạo của Tô Minh, chẳng phải Các chủ sẽ thấy tiếc nuối vì không chiêu mộ được Tô Minh. Lúc đó mình sẽ bị Các chủ trách phạt và trút giận sang sao? Ngộ nhỡ lát nữa cường giả của vương triều Cửu Minh đến, Tô Minh dùng đến chiêu thức của kiếm đạo thì
sao? Mặc dù theo như cô ta thấy khả năng này không lớn nhưng ngộ nhỡ thì sao?
Về kiếm đạo thì khéo người đàn ông trung niên áo bào trắng trước mặt cũng chính là Các chủ của Cực Kiếm các còn lâu mới bằng mình.
Vậy thì mình hà tất phải vào Cực Kiếm các tu luyện?
Dù sao thì Cực Kiếm các sắp bước vào nền văn minh cấp tám nhưng lại không phải là nền văn minh cấp tám.
Hơn nữa, trước đó có Minh Nguyệt Thánh Tôn hống hách nhưvậy nên Tô Minh càng không có thiện cảm với Cực Kiếm các, vì vậy anh càng không muốn đến đó.
“Ồ? Tiếc thật!”, người đàn ông trung niên áo bào trắng thấy có chút tiếc nuối, dù sao thì Tò Minh cũng chưa phải yêu nghiệt về kiếm đạo nhưng mới 10000 tuổi đã giết được ba vị lão tổ tông của vương triều cửu Minh. Với thực lực và thiên phú võ đạo như này thì đúng là một trong những người mạnh nhất của chư thiên vạn giới rồi. Không có thiên phú kiếm đạo mà vào Cực Kiếm các thì cũng có tác dụng
lớn với Cực Kiếm các. Thậm chí, trong lòng ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như Tô Minh đồng ý vào Cực Kiếm các thì lập tức cho Tô Minh làm phó các chủ. Tiếc rằng Tò Minh lại không muốn. Hơn nữa, nghe ngữ điệu như kiểu không cần thương lượng gì hết. Nhưng cũng chỉ là chút tiếc nuối, chứ chưa đến mức ngậm ngùi. Nói cho cùng thì vẫn là do Tô Minh không có thiên phú kiếm đạo. Mặc dù tiếc nhưng không đến nỗi hối hận hay đau lòng.
Ngoài ra, trong lòng người đàn ông trung niên áo bào trắng này vần cảm thấy có chút không vui khi Tò Minh từ chối thẳng
thừng như vậy.
Hơn nữa còn không có chút gì tôn trọng với tiền bối như mình, dường như ngang hàng với mình nên ông ta cảm thấy không vui. Tất nhiên, ông ta vẫn đè nén điều này mà không thế hiện ra.
“Đứng lên đi!”, một giây sau, người đàn õng trung niên áo bào trắng quét nhìn Minh Nguyệt Thánh Tôn một cái, nói. Mặc dù vần giận cò ta nhưng không có ý trừng phạt.
“Cảm ơn Các chủ!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn thở phào nhẹ nhõm, coi như qua được cửa ải
rồi. Cũng may qua được ải này. Lúc này cò ta quét nhìn mười cường giả của Cực Kiếm các, trong lòng quyết định, chỉ cần sau này có cơ hội thì nhất định sẽ giết chết mười tên này để báo thù?
“Đám người thiển cận! Cực Kiếm các? Ha ha…”, cách đó không xa Diễm Huyền Kình lấm bấm cười mỉa. Nhóc Tô mà không có thiên phú kiếm đạo ư? Đúng là nực cười. Đám thiển cận kia thì hiểu cái gì? Diễm Huyền Kình vốn kính sợ thế lực nền văn minh như Cực Kiếm các bao nhiêu năm rồi. Nhưng lúc này chỉ còn lại sự khinh bỉ mà thôi. Đám người này cũng thiển cận
quá, tầm nhìn thì hạn hẹp, đầu óc thì có vấn đề.
“Sư tôn tức giận vì bọn chúng sao?”, Tô Minh hỏi.
“Lúc con chưa xuất hiện mà Minh Nguyệt Thánh Tòn của Cực Kiếm các đến thì kiêu ngạo lắm, mắt như hếch lên trời, coi thường Chúng Sinh các chúng ta, còn coi thường cả ta và con. Ngay cả Hoàng Hoang cũng vì một câu nói của ta mà bị Minh Nguyệt Thánh Tôn đánh trọng thương”, Diễm Huyền Kình không phải người thích đè nén cảm xúc trong lòng. Huống hồ ông cũng không cần làm thế trước mặt đệ tử của mình mà có
gì nói đấy luôn. Dù sao thì ông cũng thấy không ưa gì Minh Nguyệt Thánh Tôn.
“Sư tôn! Nếu đã vậy thì chúng ta phải xả hận rồi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Con quyết định, đợi lát nữa đám người của vương triều cửu Minh đến, con sẽ tấn công bằng kiếm đạo”, Tô Minh muốn làm thế đế thế hiện ra thiên phú kiếm đạo của mình.
Như vậy chẳng phải là tát vào mặt đám người của Cực Kiếm các và trút giận cho sư tôn sao?
Lúc này…
“Sư tòn! Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta quay về Cực Kiếm các trước đi!”, Minh Nguyệt Thánh Tôn cẩn thận nói. Nói thật lòng thì cô ta thấy rất bất an. Bởi vì Tô Minh quá yêu nghiệt, thật sự khiến cô ta sợ hãi. Ngộ nhỡ đợi lát nữa Tò Minh thật sự quét sạch được đám cường giả của vương triều cửu Minh khiến Các chủ tận mắt nhìn thấy thiên phú kiếm đạo của Tô Minh, chẳng phải Các chủ sẽ thấy tiếc nuối vì không chiêu mộ được Tô Minh. Lúc đó mình sẽ bị Các chủ trách phạt và trút giận sang sao? Ngộ nhỡ lát nữa cường giả của vương triều Cửu Minh đến, Tô Minh dùng đến chiêu thức của kiếm đạo thì
sao? Mặc dù theo như cô ta thấy khả năng này không lớn nhưng ngộ nhỡ thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.