Chương 2264
Tô Minh
18/01/2022
Diêu Phong đắng chát lắc đầu, ông ta hiểu rất rõ, bản thân trốn không thoát.
“Vậy chỉ có thể liều mạng một trận thòi!”, nếu đã không thể dựa vào thân pháp, có chết cũng không thế tránh né một kích
kiếm nguyên tiên quang kia của Tò Minh, vậy thì không bằng trực tiếp đối diện nhân lúc sức mạnh còn đang tăng vọt từ việc thiêu đốt tinh huyết, lỡ như có thế chính diện đối kháng với một đòn công kích kia của Tô Minh thì sao?
Ý tưởng không tồi.
Nhưng thực tế tàn khốc.
Diêu Phong vừa quay đầu lại.
Còn chưa kịp xuất chiêu, phản chiếu trong đôi mắt đẫm máu kia của ông ta liền là bóng dáng của một đạo kiếm quang
tiên nguyên đang không ngừng phóng đại tới cực điểm mà ập tới!
“Phù!”
Kiếm quang tiên nguyên rơi vào trong tròng mắt đỏ thầm của Diêu Phong, tinh chuẩn dị thường.
Không chỉ chém vỡ tròng mắt đó, mà nó còn xuyên qua xương sọ của Diêu Phong.
Trước khi chết, con mắt còn lại của ông ta vẫn mang theo sự kinh hoàng cùng không cam tâm nhìn chằm chằm về phía trước.
Diêu Phong rơi thẳng từ trên không xuống, thân xác của ông ta đã chết, về phần thần hồn, cũng đã bị kiếm quang tiên nguyên chém thành từng mảnh.
Hoàn toàn tử vong.
Đường đường là một cường giả cảnh giới Tru Minh, lại không thể ngăn cản một đường kiếm của Tô Minh!
Chiến trường cổ hoàn toàn chìm vào im lặng.
Nhãn cầu của nhiều người như sắp bay ra ngoài.
Người trung niên mặc áo
bào trắng càng thêm run rẩy, một mặt là rung cảm trước tài năng kiếm đạo đỉnh cao kinh người của Tò Minh, hoàn mỹ tối cao, mặt khác lại đau lòng nhức óc, một kỳ tài kiếm đạo ngoài sức tưởng tượng có thể trong nháy mắt giết chết Diêu Phong hoặc cũng có thế là chính bản thân ông ta, lại cứ vậy vuột mất khỏi Cực Kiếm các.
Bỏ lỡ rồi!
“Phốc!”, người trung niên áo bào trắng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vậy mà nóng giận tới quặn thắt tim gan.
Đúng lúc này.
“ông đều đã trọng thương tới hấp hối rồi còn liều lĩnh muốn chạy đi đâu? Người ấy à, cho dù là đang ở trạng thái nào, ngay cả khi sắp chết thì khát vọng sinh tồn vẫn rất mạnh mà!”, Tô Minh khẽ đảo mắt quét về phía Mạc Thiên Hành đang giãy giụa muốn tháo chạy kia, dường như cảm ngộ được điều gì đó mà thở dài một tiếng.
“Vậy chỉ có thể liều mạng một trận thòi!”, nếu đã không thể dựa vào thân pháp, có chết cũng không thế tránh né một kích
kiếm nguyên tiên quang kia của Tò Minh, vậy thì không bằng trực tiếp đối diện nhân lúc sức mạnh còn đang tăng vọt từ việc thiêu đốt tinh huyết, lỡ như có thế chính diện đối kháng với một đòn công kích kia của Tô Minh thì sao?
Ý tưởng không tồi.
Nhưng thực tế tàn khốc.
Diêu Phong vừa quay đầu lại.
Còn chưa kịp xuất chiêu, phản chiếu trong đôi mắt đẫm máu kia của ông ta liền là bóng dáng của một đạo kiếm quang
tiên nguyên đang không ngừng phóng đại tới cực điểm mà ập tới!
“Phù!”
Kiếm quang tiên nguyên rơi vào trong tròng mắt đỏ thầm của Diêu Phong, tinh chuẩn dị thường.
Không chỉ chém vỡ tròng mắt đó, mà nó còn xuyên qua xương sọ của Diêu Phong.
Trước khi chết, con mắt còn lại của ông ta vẫn mang theo sự kinh hoàng cùng không cam tâm nhìn chằm chằm về phía trước.
Diêu Phong rơi thẳng từ trên không xuống, thân xác của ông ta đã chết, về phần thần hồn, cũng đã bị kiếm quang tiên nguyên chém thành từng mảnh.
Hoàn toàn tử vong.
Đường đường là một cường giả cảnh giới Tru Minh, lại không thể ngăn cản một đường kiếm của Tô Minh!
Chiến trường cổ hoàn toàn chìm vào im lặng.
Nhãn cầu của nhiều người như sắp bay ra ngoài.
Người trung niên mặc áo
bào trắng càng thêm run rẩy, một mặt là rung cảm trước tài năng kiếm đạo đỉnh cao kinh người của Tò Minh, hoàn mỹ tối cao, mặt khác lại đau lòng nhức óc, một kỳ tài kiếm đạo ngoài sức tưởng tượng có thể trong nháy mắt giết chết Diêu Phong hoặc cũng có thế là chính bản thân ông ta, lại cứ vậy vuột mất khỏi Cực Kiếm các.
Bỏ lỡ rồi!
“Phốc!”, người trung niên áo bào trắng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vậy mà nóng giận tới quặn thắt tim gan.
Đúng lúc này.
“ông đều đã trọng thương tới hấp hối rồi còn liều lĩnh muốn chạy đi đâu? Người ấy à, cho dù là đang ở trạng thái nào, ngay cả khi sắp chết thì khát vọng sinh tồn vẫn rất mạnh mà!”, Tô Minh khẽ đảo mắt quét về phía Mạc Thiên Hành đang giãy giụa muốn tháo chạy kia, dường như cảm ngộ được điều gì đó mà thở dài một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.