Chương 2272
Tô Minh
18/01/2022
Cực Kiếm các? Cực Kiếm các trong truyền thuyết?
Cô ta từng nghe nói về nó, vì theo ghi chép trong nhà
họ ô thì lão tổ thiên tài bậc nhất dòng tộc đã đi tới Cực
Kiếm các – một nền văn minh chì cách cấp tám nửa bước.
Bây giờ, nhà họ Ô có thể trở thành nền văn minh cấp sáu
cũng nhờ sự mạnh mẽ của ông ta.
Có điều, dù là lão tổ kia thì theo ghi chép, ông ta chỉ là
tình cờ may mắn gia nhập vào Cực Kiếm các và trở thành
một đệ từ ngoại môn mà thôi!
Đúng vậy, chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường.
Nhưng dù thế, lão tổ kia cũng được coi như là vị thần
trong nhà họ Ô!
Còn Cực Kiếm các thì lại trở thành thế lực thuộc cấp
bậc thần thoại trong lòng của mọi người trong dòng tộc.
“Cô… cô chủ ơi, mau… mau.. mau ra tay bắt Diệp Mộ Cần, rồi dẫn cô ta rời khỏi Cực Kiếm các đi, nơi này quá
nguy hiểm!”, bà lão áo đen run rẩy nói.
Bấy giờ, Ô Lâm Lâm mới hoàn hồn, cũng mặc kệ mọi
thứ, vội vàng kính cần củi đầu với những đệ từ Cực Kiếm
các ở xung quanh, nói: “Thưa các anh các chị, chúng tôi
chỉ là… chỉ là không cần thận lỡ bước vào nơi này. Nếu có
lỗi gì thì mong mọi người bỏ qua cho. Sau khi bắt được cô
ta, chúng… chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”
Ô Lâm Lâm vừa nói vừa bay thằng về phía Diệp Mộ
Cần, định bắt cô lại một cách nhanh nhất, sau đó rời khỏi
nơi này!
“Một đám con kiến”, có người trong số đệ từ Cực
Kiếm các xung quanh hừ lạnh một tiếng, có hơi bực bội,
cảm thấy loại người như Diệp Mộ Cần, Ô Lâm Lâm bỗng
rớt xuống quảng trường trước môn phái là một sự sỉ nhục
đối với Cực Kiếm các, con kiến mà cũng xứng? Song, họ
cũng không định ra tay giết chết đám Ô Lâm Lâm, vì
không nhất thiết phài làm vậy, làm thế là một sự sỉ nhục
đối với con đường võ đạo, với kiếm đạo của mình.
“Lę lên, mấy người chì có 30 giây thôi”, lại có người
mở miệng nói, còn Diệp Mộ Cần và đám Ô Lâm Lâm có
thù hận gì hay ai đuổi giết ai cũng kệ, quan trọng sao?
Chẳng ai muốn hòi cà, dù sao, con kiến giết hại lẫn nhau
cũng chẳng có gì thú vị, không phải sao?
“Vâng, vâng, vâng!”, Ô Lâm Lâm mừng rỡ, cô ta dùng
hết tốc độ xông tới trước mặt Diệp Mộ Cẩn, giớ tay lên
chộp một cái, một bàn tay bằng lửa chợt xuất hiện trước
mặt Diệp Mộ Cần, định bắt lấy cô.
Diệp Mộ Cần tuyệt vọng!
Cô muốn chống cự, nhưng đã bị thương gần chết,
chỉ còn thoi thóp thì làm sao có khả năng mà phản kháng chứ?
Nhưng, Diệp Mộ Cần suy cho cùng cũng là Diệp Mộ
Cẩn, dù là lúc này vẫn không muốn từ bỏ, muốn sống
tiếp, muốn kiếm lấy chút hy vọng.
“Nổ!”, Diệp Mộ Cần dứt khoát sử dụng thần kiếm
trong nhẫn không gian, mấy thanh kiếm này lập tức xuất
hiện trước mặt cô, rồi hóa thành những quả bom nguyên
từ, nổ tung.
Cô định dùng chúng để ngăn càn dấu móng tay bằng
lửa của Ô Lâm Lâm.
Song, hai bên lại chênh lệch quá lớn.
Kiếm mà Diệp Mộ Cần sử dụng cũng không mạnh,
thậm chí còn không phải là tiên khí. Nó chỉ là mấy thanh
kiếm mà 10 ngàn năm trước, khi Tô Minh rời khỏi Chiến
Uyên đã để lại cho đám Đạm Đài Vô Tình. Lúc đó, Diệp
Mộ Cần cũng chọn vài thanh.
Cô ta từng nghe nói về nó, vì theo ghi chép trong nhà
họ ô thì lão tổ thiên tài bậc nhất dòng tộc đã đi tới Cực
Kiếm các – một nền văn minh chì cách cấp tám nửa bước.
Bây giờ, nhà họ Ô có thể trở thành nền văn minh cấp sáu
cũng nhờ sự mạnh mẽ của ông ta.
Có điều, dù là lão tổ kia thì theo ghi chép, ông ta chỉ là
tình cờ may mắn gia nhập vào Cực Kiếm các và trở thành
một đệ từ ngoại môn mà thôi!
Đúng vậy, chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường.
Nhưng dù thế, lão tổ kia cũng được coi như là vị thần
trong nhà họ Ô!
Còn Cực Kiếm các thì lại trở thành thế lực thuộc cấp
bậc thần thoại trong lòng của mọi người trong dòng tộc.
“Cô… cô chủ ơi, mau… mau.. mau ra tay bắt Diệp Mộ Cần, rồi dẫn cô ta rời khỏi Cực Kiếm các đi, nơi này quá
nguy hiểm!”, bà lão áo đen run rẩy nói.
Bấy giờ, Ô Lâm Lâm mới hoàn hồn, cũng mặc kệ mọi
thứ, vội vàng kính cần củi đầu với những đệ từ Cực Kiếm
các ở xung quanh, nói: “Thưa các anh các chị, chúng tôi
chỉ là… chỉ là không cần thận lỡ bước vào nơi này. Nếu có
lỗi gì thì mong mọi người bỏ qua cho. Sau khi bắt được cô
ta, chúng… chúng tôi sẽ đi ngay lập tức!”
Ô Lâm Lâm vừa nói vừa bay thằng về phía Diệp Mộ
Cần, định bắt cô lại một cách nhanh nhất, sau đó rời khỏi
nơi này!
“Một đám con kiến”, có người trong số đệ từ Cực
Kiếm các xung quanh hừ lạnh một tiếng, có hơi bực bội,
cảm thấy loại người như Diệp Mộ Cần, Ô Lâm Lâm bỗng
rớt xuống quảng trường trước môn phái là một sự sỉ nhục
đối với Cực Kiếm các, con kiến mà cũng xứng? Song, họ
cũng không định ra tay giết chết đám Ô Lâm Lâm, vì
không nhất thiết phài làm vậy, làm thế là một sự sỉ nhục
đối với con đường võ đạo, với kiếm đạo của mình.
“Lę lên, mấy người chì có 30 giây thôi”, lại có người
mở miệng nói, còn Diệp Mộ Cần và đám Ô Lâm Lâm có
thù hận gì hay ai đuổi giết ai cũng kệ, quan trọng sao?
Chẳng ai muốn hòi cà, dù sao, con kiến giết hại lẫn nhau
cũng chẳng có gì thú vị, không phải sao?
“Vâng, vâng, vâng!”, Ô Lâm Lâm mừng rỡ, cô ta dùng
hết tốc độ xông tới trước mặt Diệp Mộ Cẩn, giớ tay lên
chộp một cái, một bàn tay bằng lửa chợt xuất hiện trước
mặt Diệp Mộ Cần, định bắt lấy cô.
Diệp Mộ Cần tuyệt vọng!
Cô muốn chống cự, nhưng đã bị thương gần chết,
chỉ còn thoi thóp thì làm sao có khả năng mà phản kháng chứ?
Nhưng, Diệp Mộ Cần suy cho cùng cũng là Diệp Mộ
Cẩn, dù là lúc này vẫn không muốn từ bỏ, muốn sống
tiếp, muốn kiếm lấy chút hy vọng.
“Nổ!”, Diệp Mộ Cần dứt khoát sử dụng thần kiếm
trong nhẫn không gian, mấy thanh kiếm này lập tức xuất
hiện trước mặt cô, rồi hóa thành những quả bom nguyên
từ, nổ tung.
Cô định dùng chúng để ngăn càn dấu móng tay bằng
lửa của Ô Lâm Lâm.
Song, hai bên lại chênh lệch quá lớn.
Kiếm mà Diệp Mộ Cần sử dụng cũng không mạnh,
thậm chí còn không phải là tiên khí. Nó chỉ là mấy thanh
kiếm mà 10 ngàn năm trước, khi Tô Minh rời khỏi Chiến
Uyên đã để lại cho đám Đạm Đài Vô Tình. Lúc đó, Diệp
Mộ Cần cũng chọn vài thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.