Chương 2302
Tô Minh
23/01/2022
“Tạm thời vẫn chưa ạ!”, hai cô gái có chút lúng túng,
không phải ai cũng có kho tàng huyết mạch như Tô
Minh. Trên thực tế, mấy ngày này Tô Minh bế quan, mặc
dù hai cô gái đã cố gắng tu luyện nhưng đến giờ chín
tinh huyết Tổ Phượng và gương đều còn lâu mới có thể
hoàn toàn luyện hóa.
“Không vội!”, Tô Minh gật đầu, nói: “Luyện từ từ
cũng được”.
“Anh Tô Minh! Có phải là nên đến Cực Kiếm các rồi
không?”, Mạc Thanh Nhạn hòi. Mấy ngày nay Tô Minh bế
quan, hai cô gái luôn dạo chơi ở Chúng Sinh các, coi như
lượn hết lượt rồi nên muốn đến nền văn minh khác xem
sao. Đặc biệt là Cực Kiếm các, dù sao thì đây cũng là
nền văn minh cấp tám trong truyền thuyết.
“Bây giờ đi luôn!”, tay phải tay trái của Tô Minh ôm
chặt Diệp Mộ Cần và Mạc Thanh Nhạn, sau đó xoay
người một cái rồi đi lên hư không.
“Anh Tô Minh! Tốc độ của anh… Sao nhanh dữ vậy?
Đúng là khủng khiếp! Em cảm giác như thần hồn vẫn còn
ở dưới đất mà thân xác đã lên hư không rồi”, giọng nói
Diệp Mộ Cần run rầy, nói: “Anh đi chậm chút!”
Mạc Thanh Nhạn gật đầu nói: “Đúng rồi! Sợ quá đi!
Anh Tô Minh! Đây là thân pháp mới của anh sao? Tốc độ
nhanh quá, tư duy cũng không nhanh như này? Em
không cảm nhận được bất cứ chuyển động nào của
không khí, cảm giác thoắt cái đã đi đến mấy chục ngàn
mét rồi? Anh Tô Minh! Khủng khiếp quá đi! Anh không
cho người khác đường sống à. Lần này bế quan có mấy
ngày mà anh đã thu hoạch được lớn thế sao?”
Hai cô gái nhìn Tô Minh với về sùng bái. Đúng thế! Họ
sùng bái đến tận xương tủy.
“Ha ha. Chằng phài là anh luôn không cho người
khác đường sống sao? Không phải là bây giờ mới thế
mà”, Tô Minh có chút đùa giỡn, đưa hai cô gái đi về Cực
Kiếm các với tốc độ nhanh như chớp.
Tại Cực Kiếm các lúc này…
“Bạch Bào! Cút ra đây!”, một ông lão tóc dài trên sân
võ đạo sầm mặt lại, trên mặt còn đeo nữa chiếc mặt nạ
đầu lâu, trong tay cầm gậy kim loại màu đen. Ông ta
đứng giữa sân võ đạo của Cực Kiếm các quát lớn, âm
thanh như sấm sét vang vọng khiến những tòa nhà ở
trong Cực Kiếm các gần như sụp đồ.
“Rầm, rầm, rầm.”, một giây sau, từ đệ từ tạp dịch
đến đệ từ nòng cốt, ngay cả chấp kiếm già đến Các chủ
Bạch Bào tay cầm kiếm dồn dập đi ra. Chớp mắt cái họ
đã đứng chật sân võ đạo.
Nhất thời, mọi người đứng vây quanh ông lão đeo
mặt nạ đầu lâu kia.
“Bạch Bào tham kiến Âm Hoang lão nhân!”, Bạch Bào
dẫn đầu chắp tay nói. Ông ta biết, nếu từ chối ông lão
Âm Hoang thì ông ta sẽ không hài lòng nhưng thật
không ngờ ông lão Âm Hoang lại tìm đến tận nơi thế này.
“Bạch Bào! Ông đã biết tội chưa?”, đôi mắt ông lão
Âm Hoang trầm đục, có chút vàng vọt nhưng ánh mắt
vẫn sắc bén, thậm chí có chút tàn nhẫn.
“Âm Hoang lão nhân nói đùa rồi!”, Bạch Bào cười nói
nhưng ngầm cảnh giác, chuẩn bị sẵn tâm lý ra tay.
Những người khác của Cực Kiếm các, từ đệ từ đến
các lãnh đạo cấp cao cũng đều như vậy.
Họ đều chuẩn bị sẵn tâm lý, đều nắm chặt kiếm trong tay.
Là kiếm tu khi đối mặt với kẻ thù, kể cả đối phương vô cùng mạnh
thì cũng sẽ không sợ hãi. Đây chính là phong thái của
kiếm tu, không hề sợ chết.
“Nói đùa ư? Tôi không có tâm trạng đâu mà nói đùa
với ông. Bạch Bào! Mấy chục ngàn năm nay, Cực Kiếm
các của các người hết lần này đến lần khác cầu xin tôi
vào Cực Kiếm các làm cung phụng, tôi đều không thèm
để ý. Nhưng niệm tình Cực Kiếm các các người kiên trì và
thành tâm mấy chục ngàn năm nay nên gần đây cũng
thấy mềm lòng rồi, định cho Cực Kiếm các một cơ hội,
đồng ý vào Cực Kiếm các làm Đại cung phụng. Nhưng
ông lại không biết điều, cho thể diện mà không thèm
nhận, không ngờ lại từ chối? Sao? Đang đùa tôi sao?”,
khí tức của ông lão Âm Hoang mang theo sát khí lạnh
lùng khiến không khí xung quanh dường như tràn ngập
trong ngọn lửa mạnh và mũi kiếm sắc nhọn. Cảm giác
như hít một hơi là toàn thân như nổ tung.
Đúng là đáng sợ.
không phải ai cũng có kho tàng huyết mạch như Tô
Minh. Trên thực tế, mấy ngày này Tô Minh bế quan, mặc
dù hai cô gái đã cố gắng tu luyện nhưng đến giờ chín
tinh huyết Tổ Phượng và gương đều còn lâu mới có thể
hoàn toàn luyện hóa.
“Không vội!”, Tô Minh gật đầu, nói: “Luyện từ từ
cũng được”.
“Anh Tô Minh! Có phải là nên đến Cực Kiếm các rồi
không?”, Mạc Thanh Nhạn hòi. Mấy ngày nay Tô Minh bế
quan, hai cô gái luôn dạo chơi ở Chúng Sinh các, coi như
lượn hết lượt rồi nên muốn đến nền văn minh khác xem
sao. Đặc biệt là Cực Kiếm các, dù sao thì đây cũng là
nền văn minh cấp tám trong truyền thuyết.
“Bây giờ đi luôn!”, tay phải tay trái của Tô Minh ôm
chặt Diệp Mộ Cần và Mạc Thanh Nhạn, sau đó xoay
người một cái rồi đi lên hư không.
“Anh Tô Minh! Tốc độ của anh… Sao nhanh dữ vậy?
Đúng là khủng khiếp! Em cảm giác như thần hồn vẫn còn
ở dưới đất mà thân xác đã lên hư không rồi”, giọng nói
Diệp Mộ Cần run rầy, nói: “Anh đi chậm chút!”
Mạc Thanh Nhạn gật đầu nói: “Đúng rồi! Sợ quá đi!
Anh Tô Minh! Đây là thân pháp mới của anh sao? Tốc độ
nhanh quá, tư duy cũng không nhanh như này? Em
không cảm nhận được bất cứ chuyển động nào của
không khí, cảm giác thoắt cái đã đi đến mấy chục ngàn
mét rồi? Anh Tô Minh! Khủng khiếp quá đi! Anh không
cho người khác đường sống à. Lần này bế quan có mấy
ngày mà anh đã thu hoạch được lớn thế sao?”
Hai cô gái nhìn Tô Minh với về sùng bái. Đúng thế! Họ
sùng bái đến tận xương tủy.
“Ha ha. Chằng phài là anh luôn không cho người
khác đường sống sao? Không phải là bây giờ mới thế
mà”, Tô Minh có chút đùa giỡn, đưa hai cô gái đi về Cực
Kiếm các với tốc độ nhanh như chớp.
Tại Cực Kiếm các lúc này…
“Bạch Bào! Cút ra đây!”, một ông lão tóc dài trên sân
võ đạo sầm mặt lại, trên mặt còn đeo nữa chiếc mặt nạ
đầu lâu, trong tay cầm gậy kim loại màu đen. Ông ta
đứng giữa sân võ đạo của Cực Kiếm các quát lớn, âm
thanh như sấm sét vang vọng khiến những tòa nhà ở
trong Cực Kiếm các gần như sụp đồ.
“Rầm, rầm, rầm.”, một giây sau, từ đệ từ tạp dịch
đến đệ từ nòng cốt, ngay cả chấp kiếm già đến Các chủ
Bạch Bào tay cầm kiếm dồn dập đi ra. Chớp mắt cái họ
đã đứng chật sân võ đạo.
Nhất thời, mọi người đứng vây quanh ông lão đeo
mặt nạ đầu lâu kia.
“Bạch Bào tham kiến Âm Hoang lão nhân!”, Bạch Bào
dẫn đầu chắp tay nói. Ông ta biết, nếu từ chối ông lão
Âm Hoang thì ông ta sẽ không hài lòng nhưng thật
không ngờ ông lão Âm Hoang lại tìm đến tận nơi thế này.
“Bạch Bào! Ông đã biết tội chưa?”, đôi mắt ông lão
Âm Hoang trầm đục, có chút vàng vọt nhưng ánh mắt
vẫn sắc bén, thậm chí có chút tàn nhẫn.
“Âm Hoang lão nhân nói đùa rồi!”, Bạch Bào cười nói
nhưng ngầm cảnh giác, chuẩn bị sẵn tâm lý ra tay.
Những người khác của Cực Kiếm các, từ đệ từ đến
các lãnh đạo cấp cao cũng đều như vậy.
Họ đều chuẩn bị sẵn tâm lý, đều nắm chặt kiếm trong tay.
Là kiếm tu khi đối mặt với kẻ thù, kể cả đối phương vô cùng mạnh
thì cũng sẽ không sợ hãi. Đây chính là phong thái của
kiếm tu, không hề sợ chết.
“Nói đùa ư? Tôi không có tâm trạng đâu mà nói đùa
với ông. Bạch Bào! Mấy chục ngàn năm nay, Cực Kiếm
các của các người hết lần này đến lần khác cầu xin tôi
vào Cực Kiếm các làm cung phụng, tôi đều không thèm
để ý. Nhưng niệm tình Cực Kiếm các các người kiên trì và
thành tâm mấy chục ngàn năm nay nên gần đây cũng
thấy mềm lòng rồi, định cho Cực Kiếm các một cơ hội,
đồng ý vào Cực Kiếm các làm Đại cung phụng. Nhưng
ông lại không biết điều, cho thể diện mà không thèm
nhận, không ngờ lại từ chối? Sao? Đang đùa tôi sao?”,
khí tức của ông lão Âm Hoang mang theo sát khí lạnh
lùng khiến không khí xung quanh dường như tràn ngập
trong ngọn lửa mạnh và mũi kiếm sắc nhọn. Cảm giác
như hít một hơi là toàn thân như nổ tung.
Đúng là đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.