Chương 2306
Tô Minh
23/01/2022
Bạch Bào hận không thể cho mình hai cái bạt tai, tim
gan ông ta run rầy dữ dội, hàm răng đã nghiến chặt tới
bật máu, tuy rằng không thể tin được, nhưng sự thật
chính là biểu hiện bên ngoài của ông lão Âm Hoang mà
mọi người đều biết là cảnh giới bán bộ Tru Vận hoàn toàn
là già.
Lão già khốn kiếp này căn bàn đã bước vào cảnh giới
Tru Vận chân chính, mặc dù chì là Tru Vận tầng một,
nhưng Tru Vận tầng một và bán bộ Tru Vận là hai khái
niệm.
Ngoài ra, điều khiến Bạch Bào càng phẫn nộ, thậm
chí phẫn hận chính là, Cực Kiếm các nhất định là có
phản đồ, nếu không tại sao đại trận phòng ngự của Cực Kiếm các lại không kích hoạt được? Giống như gặp phải
quỷ vậy.
Đại trận hòng rồi sao?
Không thể nào.
Vậy thì chỉ có thể là mắt trận quan trọng của đại trận
phòng ngự bị đã bị phá hủy trước đó.
Mà người biết rõ mắt trận then chốt của đại trận
phòng ngự của Cực Kiếm các không nhiều, cũng chỉ có
những quản lý cấp cao của Cực Kiếm các, số lượng
không quá năm người, cũng có nghĩa là, trong số năm
người này, chắc chắn có người đã phản bội Cực Kiếm
các để nương nhờ vào ông lão Âm Hoang.
“Phụt!”, bởi vì quá tức giận mà Bạch Bào lại phun ra một ngụm máu, cộng thêm việc liều mạng ra tay, đồng
thời còn phải phân tâm tận sức bảo vệ các đệ tử của Cực
Kiếm các khiến ông ta đã có chút không thể chống đỡ
nổi nữa, đó là điều bình thường.
Trong khi Bạch Bào nôn ra máu, Vương Kiếm Hiện đã
xích lại gần.
Vương Kiếm Hiện cũng không khá hơn là bao, trên
khuôn mặt tái nhợt tràn ngập sự tuyệt vọng và hận thù,
còn có kiên định, ông ta đến bên Bạch Bào, cùng Bạch
Bào hình thành lên thế lưng đối lưng, trầm giọng nói: “Các
chủ, năm đó chúng ta không nên cứu Cốc Ngưng Băng,
thật là không nên mà! Ha ha ha ha.”
Vương Kiếm Hiện cố nuốt xuống máu tươi trong
miệng, giọng nói vang lên đầy thê lương.
Cơ thể Bạch Bào run lên, đôi mắt giãng kín sự
bi thương.
Kỳ thật tính cách của Cốc Ngưng Băng từ đầu đến
cuối vẫn luôn vô cùng lãnh đạm, từ khi cô ta còn rất nhò
đã biểu hiện ra ngoài, ông ta cũng luôn cố ý xem nhẹ
điểm này, chỉ cảm thấy tâm tính cô ta bị ảnh hưởng bởi võ
đạo thuộc tính băng hàn, về bản chất vẫn là lưong thiện.
Nhưng thực tế .
“Các chủ, hơn 600.000 năm nay, đồ vô ơn Cốc Ngưng
Băng này chưa từng liên lạc với người, huống chi trở lại
Cực Kiếm các, chúng ta hẳn là nên hiểu rõ. Trên thực tế,
ngoại trừ Các chủ người không nguyện ý tin tưong, nhưng
chúng tôi đều hiều, cô ta chính là một kẻ vong ân phụ
nghĩa, người nhìn xem, cô ta lúc này ngạo nghễ đứng trên
cao nhìn xuống giống như đang xem diễn kịch, cũng
không có chút ý định muốn ra tay trợ giúp. Lão già này
biết, cô ta muốn đợi tới khi Cực Kiếm các chúng ta cùng
đường bí lối, gần như bị lão khốn kiếp Âm Hoang kia diệt
toàn quân, là khoành khắc chúng ta tuyệt vọng nhất mới
hành động, như vậy có thể coi là cứu vớt Cực Kiếm các
một cách chân chính từ đó biểu lộ công lao và tầm quan
trọng của bản thân, và cũng trực tiếp báo đáp ơn cứu
mạng năm đó của Các chủ và nhân quà tình nghĩa mà
Cực Kiếm các đã dốc lòng bồi dưỡng cô ta. Ha ha ha ha..
tính toán thật là hay mà!”, Vương Kiếm Hiện toàn thân run
rẩy, gần như tầu hòa nhập ma, con ngươi ông ta đã đỏ
như máu, giọng nói tràn ngập thê lương và điên cuồng.
Bạch Bào trầm mặc.
“Các chủ, người hãy bảo trọng, lão đây muốn liều
mạng với lão khốn Âm Hoang kia rồi! Cho dù lão có chết,
cũng không cần tới sự cứu giúp già tạo của Cốc Ngưng
Băng! Không cần!”, Vương Kiếm Hiện bỗng nhiên gầm lên
một tiếng, khí tức trên người bạo phát kinh người, đan
điển nơi bụng dưới càng thêm sáng rực, không màng tất
cà mà vận hành, đứng trên bờ vực tự bạo.
gan ông ta run rầy dữ dội, hàm răng đã nghiến chặt tới
bật máu, tuy rằng không thể tin được, nhưng sự thật
chính là biểu hiện bên ngoài của ông lão Âm Hoang mà
mọi người đều biết là cảnh giới bán bộ Tru Vận hoàn toàn
là già.
Lão già khốn kiếp này căn bàn đã bước vào cảnh giới
Tru Vận chân chính, mặc dù chì là Tru Vận tầng một,
nhưng Tru Vận tầng một và bán bộ Tru Vận là hai khái
niệm.
Ngoài ra, điều khiến Bạch Bào càng phẫn nộ, thậm
chí phẫn hận chính là, Cực Kiếm các nhất định là có
phản đồ, nếu không tại sao đại trận phòng ngự của Cực Kiếm các lại không kích hoạt được? Giống như gặp phải
quỷ vậy.
Đại trận hòng rồi sao?
Không thể nào.
Vậy thì chỉ có thể là mắt trận quan trọng của đại trận
phòng ngự bị đã bị phá hủy trước đó.
Mà người biết rõ mắt trận then chốt của đại trận
phòng ngự của Cực Kiếm các không nhiều, cũng chỉ có
những quản lý cấp cao của Cực Kiếm các, số lượng
không quá năm người, cũng có nghĩa là, trong số năm
người này, chắc chắn có người đã phản bội Cực Kiếm
các để nương nhờ vào ông lão Âm Hoang.
“Phụt!”, bởi vì quá tức giận mà Bạch Bào lại phun ra một ngụm máu, cộng thêm việc liều mạng ra tay, đồng
thời còn phải phân tâm tận sức bảo vệ các đệ tử của Cực
Kiếm các khiến ông ta đã có chút không thể chống đỡ
nổi nữa, đó là điều bình thường.
Trong khi Bạch Bào nôn ra máu, Vương Kiếm Hiện đã
xích lại gần.
Vương Kiếm Hiện cũng không khá hơn là bao, trên
khuôn mặt tái nhợt tràn ngập sự tuyệt vọng và hận thù,
còn có kiên định, ông ta đến bên Bạch Bào, cùng Bạch
Bào hình thành lên thế lưng đối lưng, trầm giọng nói: “Các
chủ, năm đó chúng ta không nên cứu Cốc Ngưng Băng,
thật là không nên mà! Ha ha ha ha.”
Vương Kiếm Hiện cố nuốt xuống máu tươi trong
miệng, giọng nói vang lên đầy thê lương.
Cơ thể Bạch Bào run lên, đôi mắt giãng kín sự
bi thương.
Kỳ thật tính cách của Cốc Ngưng Băng từ đầu đến
cuối vẫn luôn vô cùng lãnh đạm, từ khi cô ta còn rất nhò
đã biểu hiện ra ngoài, ông ta cũng luôn cố ý xem nhẹ
điểm này, chỉ cảm thấy tâm tính cô ta bị ảnh hưởng bởi võ
đạo thuộc tính băng hàn, về bản chất vẫn là lưong thiện.
Nhưng thực tế .
“Các chủ, hơn 600.000 năm nay, đồ vô ơn Cốc Ngưng
Băng này chưa từng liên lạc với người, huống chi trở lại
Cực Kiếm các, chúng ta hẳn là nên hiểu rõ. Trên thực tế,
ngoại trừ Các chủ người không nguyện ý tin tưong, nhưng
chúng tôi đều hiều, cô ta chính là một kẻ vong ân phụ
nghĩa, người nhìn xem, cô ta lúc này ngạo nghễ đứng trên
cao nhìn xuống giống như đang xem diễn kịch, cũng
không có chút ý định muốn ra tay trợ giúp. Lão già này
biết, cô ta muốn đợi tới khi Cực Kiếm các chúng ta cùng
đường bí lối, gần như bị lão khốn kiếp Âm Hoang kia diệt
toàn quân, là khoành khắc chúng ta tuyệt vọng nhất mới
hành động, như vậy có thể coi là cứu vớt Cực Kiếm các
một cách chân chính từ đó biểu lộ công lao và tầm quan
trọng của bản thân, và cũng trực tiếp báo đáp ơn cứu
mạng năm đó của Các chủ và nhân quà tình nghĩa mà
Cực Kiếm các đã dốc lòng bồi dưỡng cô ta. Ha ha ha ha..
tính toán thật là hay mà!”, Vương Kiếm Hiện toàn thân run
rẩy, gần như tầu hòa nhập ma, con ngươi ông ta đã đỏ
như máu, giọng nói tràn ngập thê lương và điên cuồng.
Bạch Bào trầm mặc.
“Các chủ, người hãy bảo trọng, lão đây muốn liều
mạng với lão khốn Âm Hoang kia rồi! Cho dù lão có chết,
cũng không cần tới sự cứu giúp già tạo của Cốc Ngưng
Băng! Không cần!”, Vương Kiếm Hiện bỗng nhiên gầm lên
một tiếng, khí tức trên người bạo phát kinh người, đan
điển nơi bụng dưới càng thêm sáng rực, không màng tất
cà mà vận hành, đứng trên bờ vực tự bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.