Chương 2308
Tô Minh
23/01/2022
Tuy nhiên.
Điều khiến Cốc Ngưng Băng ngạc nhiên, điều mà cô
ta không bao giờ nghĩ tới chính là… Bạch Bào không hề
nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng kích động nào.
Cốc Ngưng Băng vô thức nhìn về phía sư tôn Bạch
Bào, nhưng lại chỉ thấy Bạch Bào nhìn về phía một thanh
niên mười ngàn tuổi.
“Cậu Tô, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”. Lúc này Bạch
Bào mới lên tiếng, giọng nói tràn đẩy kính nể, tràn đẩy
kích động, tràn đầy sùng bái, tràn đầy cảm kích, ông ta
chì nhìn chằm chằm Tô Minh.
Không chỉ ông ta mà tất cả đệ từ Cực Kiếm các và
những quàn lý cấp cao chưa chết, vẫn còn sống sót kia
giữa đống đổ nát đều đang vô cùng xúc động,
họ nhìn về phía Tô Minh, không một lời nào có thể diễn tà cảm
xúc của bọn họ đang dao động như thế nào.
Cốc Ngưng Băng hơi sững sờ.
Dường như, mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ.
Cô ta nghĩ mình thong dong đến muộn, thấy chết
không cứu thì sư tôn và Cực Kiếm các sẽ phẫn nộ hoặc
là châm chọc khiêu khích. Nhưng không hề có… sư tôn
và Cực Kiếm các dường như đang phot lờ cô ta.
Trong lòng Cốc Ngưng Băng dâng lên một cảm xúc
cực kỳ hiếm thấy, cô ta cảm thấy hơi khó chịu và ủy khuất.
Hiện tại, Bạch Bào nói: “Cốc Ngưng Băng, không cần
nữa, cậu Tô đã tới rồi, có cậu ấy ở đây, dù nguy hiểm hay
bất kỳ kè địch nào cũng chì là muỗi mà thôi. Không cần
làm phiền cô Cốc nữa”.
Bạch Bào nghiêm túc và bình tĩnh nói.
Thậm chí giọng nói của ông ta còn có chút thà lòng.
Tất nhiên, cũng có chút tự ti.
“Sư tôn, người nói đùa gì thế. Anh ta chỉ là một tên
cảnh giới Hồng Mông mà thôi, vừa rồi cứu được đại
trường lão có lẽ dùng cách đặc biệt nào đó thôi?
Sao có thể là đối thù của ông già kia được?”, Cốc Ngưng Băng
thàn nhiên nói. Cô ta cảm thấy hơi bất bình, cũng hơi
xem thường Tô Minh, sư tôn già nên hồ đổ rồi à? Hay là
vì Cực Kiếm các đột nhiên gặp nạn, đến mức tâm tình
trở nên thất thường, đầu óc có vấn đề rồi.
“Cô không hiểu”. Bạch Bào nhìn về phía Cốc Ngưng
Băng, ánh mắt lóe lên tia thương hại. Đúng thế, chính là
thương hại! Vốn dĩ ông ta muốn gọi Cốc Ngưng Băng về,
mục đích ban đầu là để giới thiệu cô ta với Tô Minh!
Nếu như thật sự thành công thì đối với Cốc Ngưng
Băng, chắc chắn đây là cơ duyên không gì sánh được.
Về mặt thiên phú thì Tô Minh là kẻ vô địch.
Tiếc là Cốc Ngưng Băng không trân trọng.
“Con không hiểu?, Cóc Ngưng Băng cười khẩy nói:
“Vậy đệ tử xin chống mắt lên nhìn xem cậu Tô này cứu
Cực Kiểm các thế nào?”
Cô ta hơi tức giận.
Nếu sư tôn và Cực Kiếm các đã có vấn để vẻ đầu óc,
xem một tên rác rười cành giới Hồng Mông là cứu tinh thì
cứ đợi xem kết quà là được.
Điều khiến Cốc Ngưng Băng ngạc nhiên, điều mà cô
ta không bao giờ nghĩ tới chính là… Bạch Bào không hề
nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng kích động nào.
Cốc Ngưng Băng vô thức nhìn về phía sư tôn Bạch
Bào, nhưng lại chỉ thấy Bạch Bào nhìn về phía một thanh
niên mười ngàn tuổi.
“Cậu Tô, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”. Lúc này Bạch
Bào mới lên tiếng, giọng nói tràn đẩy kính nể, tràn đẩy
kích động, tràn đầy sùng bái, tràn đầy cảm kích, ông ta
chì nhìn chằm chằm Tô Minh.
Không chỉ ông ta mà tất cả đệ từ Cực Kiếm các và
những quàn lý cấp cao chưa chết, vẫn còn sống sót kia
giữa đống đổ nát đều đang vô cùng xúc động,
họ nhìn về phía Tô Minh, không một lời nào có thể diễn tà cảm
xúc của bọn họ đang dao động như thế nào.
Cốc Ngưng Băng hơi sững sờ.
Dường như, mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ.
Cô ta nghĩ mình thong dong đến muộn, thấy chết
không cứu thì sư tôn và Cực Kiếm các sẽ phẫn nộ hoặc
là châm chọc khiêu khích. Nhưng không hề có… sư tôn
và Cực Kiếm các dường như đang phot lờ cô ta.
Trong lòng Cốc Ngưng Băng dâng lên một cảm xúc
cực kỳ hiếm thấy, cô ta cảm thấy hơi khó chịu và ủy khuất.
Hiện tại, Bạch Bào nói: “Cốc Ngưng Băng, không cần
nữa, cậu Tô đã tới rồi, có cậu ấy ở đây, dù nguy hiểm hay
bất kỳ kè địch nào cũng chì là muỗi mà thôi. Không cần
làm phiền cô Cốc nữa”.
Bạch Bào nghiêm túc và bình tĩnh nói.
Thậm chí giọng nói của ông ta còn có chút thà lòng.
Tất nhiên, cũng có chút tự ti.
“Sư tôn, người nói đùa gì thế. Anh ta chỉ là một tên
cảnh giới Hồng Mông mà thôi, vừa rồi cứu được đại
trường lão có lẽ dùng cách đặc biệt nào đó thôi?
Sao có thể là đối thù của ông già kia được?”, Cốc Ngưng Băng
thàn nhiên nói. Cô ta cảm thấy hơi bất bình, cũng hơi
xem thường Tô Minh, sư tôn già nên hồ đổ rồi à? Hay là
vì Cực Kiếm các đột nhiên gặp nạn, đến mức tâm tình
trở nên thất thường, đầu óc có vấn đề rồi.
“Cô không hiểu”. Bạch Bào nhìn về phía Cốc Ngưng
Băng, ánh mắt lóe lên tia thương hại. Đúng thế, chính là
thương hại! Vốn dĩ ông ta muốn gọi Cốc Ngưng Băng về,
mục đích ban đầu là để giới thiệu cô ta với Tô Minh!
Nếu như thật sự thành công thì đối với Cốc Ngưng
Băng, chắc chắn đây là cơ duyên không gì sánh được.
Về mặt thiên phú thì Tô Minh là kẻ vô địch.
Tiếc là Cốc Ngưng Băng không trân trọng.
“Con không hiểu?, Cóc Ngưng Băng cười khẩy nói:
“Vậy đệ tử xin chống mắt lên nhìn xem cậu Tô này cứu
Cực Kiểm các thế nào?”
Cô ta hơi tức giận.
Nếu sư tôn và Cực Kiếm các đã có vấn để vẻ đầu óc,
xem một tên rác rười cành giới Hồng Mông là cứu tinh thì
cứ đợi xem kết quà là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.