Chương 2327
Tô Minh
23/01/2022
“Đương nhiên đã từng tiếp xúc qua, có điều trong mấy
trăm triệu năm gần đây, Cực Kiếm các đã lâm râm muốn
bước vào nền văn minh cấp tám rồi, vì thế qua lại với liên
minh các nền văn minh cấp bày cũng khá ít đi. Sau khi tôi
nhậm chức Các chủ Cực Kiếm các thì gần như đã cắt đứt
liên lạc với liên minh các nền văn minh cấp bảy. Thật ra
cũng nghe nói, hơn một tỷ năm trước, một vị Các chủ của
Cực Kiếm các chúng tôi đã từng là một trong những minh
chủ của liên minh các nền văn minh cấp bày”.
“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, không hòi thêm gì
nữa mà chỉ âm thẩm tiêu hóa thông tin, coi như hoàn toàn
đã ghi nhớ những thứ liên quan đến liên minh văn minh.
Thời gian trôi qua.
Sau nửa ngày.
“Đến rồi”, Bạch Bào ngưng giọng nói.
Vừa dứt lời, trong hư không vô tận trước mắt liền xuất
hiện một tòa thành trì. Thành trì rất to lớn, cũng rất cổ
xưa. Hơn nữa, tòa thành trì này lúc nào cũng đang trong
trạng thái lưu lạc, lưu lạc trong hư không.
“Thành trì liên minh văn minh mỗi giờ mỗi phút đều
lưu lạc trong hư không, cho nên tọa độ vị trí là không cố
định, người bình thường nếu như không được liên minh
văn minh mời thì không thể tìm thấy được”, Bạch Bào giới
thiệu nói.
Ngay sau đó cà đoàn người dưong như đã nhận được
lực kéo nhẹ nhàng khe khế của tòa thành trì đó.
Mọi người đều không phản kháng.
Tựa như con diều được kéo dây chẩm chậm đi về phía
tòa thành.
Rất nhanh.
Đoàn người vừa cảm thấy mắt bỗng hoa lại thì đã hạ
xuống đất rồi.
Vừa hạ xuống, điều đầu tiên mà Tô Minh cảm nhận
được chính là bị theo dõi!
Đúng vậy.
Bị theo dõi.
Tựa như vào trong sân bay phải đi qua cửa an ninh
vậy. Có điều, khí tức theo dõi đó đại khái chỉ diễn ra trong
vòng mấy hơi thở là đã biến mất.
“Khá phồn hoa đấy!”, Tô Minh quét mắt quan sát phía
trước, không khỏi cảm thán.
Trước mắt là một con đường rất xa hoa, người đông
như kiến, nhưng lại có chút đặc thù, cả toà thành trì đều
có thiên hướng tối tăm ảm đạm. Hon nữa, mỗi tòa kiến
trúc đều được làm từ những chất liệu gỗ thuộc tính kim
loại đặc biệt.
Khắp nơi đều toát ra vẻ khác biệt và thần bí.
Ngoài ra, Tô Minh chú ý được trong cả tòa thành trì
nơi nào cũng đều là trận pháp.
Quả thực là một nơi hội tụ trận pháp.
Tùy tiện nhìn cũng thấy, trên những cánh cửa hàng
quán cũng được hay là những thiết bị hứng nước, những
cửa sổ của các tòa lầu có thiên hưởng thành lũy pháo đài
đó cũng vậy, đều có dao động khí tức trận pháp đặc thù.
“Mấy vị mới tới thành liên minh các nền văn minh cấp
tám à? Tôi tên Dương Nghiêu, xin chào các vị”, đúng lúc
này có một cậu thanh niên nhìn trông rất hoạt bát lanh lợi
như con khi con đi tới, nịnh nọt cười nói, trong tay đang
cầm một xấp giấy, loại giấy làm từ kim loại.
Trên giấy kim loại còn có các loại phù tự bí văn. Tô
Minh thực ra nhìn cũng hiểu.
trăm triệu năm gần đây, Cực Kiếm các đã lâm râm muốn
bước vào nền văn minh cấp tám rồi, vì thế qua lại với liên
minh các nền văn minh cấp bày cũng khá ít đi. Sau khi tôi
nhậm chức Các chủ Cực Kiếm các thì gần như đã cắt đứt
liên lạc với liên minh các nền văn minh cấp bảy. Thật ra
cũng nghe nói, hơn một tỷ năm trước, một vị Các chủ của
Cực Kiếm các chúng tôi đã từng là một trong những minh
chủ của liên minh các nền văn minh cấp bày”.
“Thì ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, không hòi thêm gì
nữa mà chỉ âm thẩm tiêu hóa thông tin, coi như hoàn toàn
đã ghi nhớ những thứ liên quan đến liên minh văn minh.
Thời gian trôi qua.
Sau nửa ngày.
“Đến rồi”, Bạch Bào ngưng giọng nói.
Vừa dứt lời, trong hư không vô tận trước mắt liền xuất
hiện một tòa thành trì. Thành trì rất to lớn, cũng rất cổ
xưa. Hơn nữa, tòa thành trì này lúc nào cũng đang trong
trạng thái lưu lạc, lưu lạc trong hư không.
“Thành trì liên minh văn minh mỗi giờ mỗi phút đều
lưu lạc trong hư không, cho nên tọa độ vị trí là không cố
định, người bình thường nếu như không được liên minh
văn minh mời thì không thể tìm thấy được”, Bạch Bào giới
thiệu nói.
Ngay sau đó cà đoàn người dưong như đã nhận được
lực kéo nhẹ nhàng khe khế của tòa thành trì đó.
Mọi người đều không phản kháng.
Tựa như con diều được kéo dây chẩm chậm đi về phía
tòa thành.
Rất nhanh.
Đoàn người vừa cảm thấy mắt bỗng hoa lại thì đã hạ
xuống đất rồi.
Vừa hạ xuống, điều đầu tiên mà Tô Minh cảm nhận
được chính là bị theo dõi!
Đúng vậy.
Bị theo dõi.
Tựa như vào trong sân bay phải đi qua cửa an ninh
vậy. Có điều, khí tức theo dõi đó đại khái chỉ diễn ra trong
vòng mấy hơi thở là đã biến mất.
“Khá phồn hoa đấy!”, Tô Minh quét mắt quan sát phía
trước, không khỏi cảm thán.
Trước mắt là một con đường rất xa hoa, người đông
như kiến, nhưng lại có chút đặc thù, cả toà thành trì đều
có thiên hướng tối tăm ảm đạm. Hon nữa, mỗi tòa kiến
trúc đều được làm từ những chất liệu gỗ thuộc tính kim
loại đặc biệt.
Khắp nơi đều toát ra vẻ khác biệt và thần bí.
Ngoài ra, Tô Minh chú ý được trong cả tòa thành trì
nơi nào cũng đều là trận pháp.
Quả thực là một nơi hội tụ trận pháp.
Tùy tiện nhìn cũng thấy, trên những cánh cửa hàng
quán cũng được hay là những thiết bị hứng nước, những
cửa sổ của các tòa lầu có thiên hưởng thành lũy pháo đài
đó cũng vậy, đều có dao động khí tức trận pháp đặc thù.
“Mấy vị mới tới thành liên minh các nền văn minh cấp
tám à? Tôi tên Dương Nghiêu, xin chào các vị”, đúng lúc
này có một cậu thanh niên nhìn trông rất hoạt bát lanh lợi
như con khi con đi tới, nịnh nọt cười nói, trong tay đang
cầm một xấp giấy, loại giấy làm từ kim loại.
Trên giấy kim loại còn có các loại phù tự bí văn. Tô
Minh thực ra nhìn cũng hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.