Chương 2341
Tô Minh
23/01/2022
Đó là hai kiếm mang va chạm giữa không trung.
Lặng yên không một tiếng động, lại hủy diệt tất cả.
Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan
trọng là rất nhiều người ở đây lại muốn cắn nát đầu lưỡi
một lần nữa.
Đậu má.
Mẹ nó chứ.
Ngang sức ngang tài.
Đây không phải chuyện tào lao lớn nhất chư thiên vạn
giới sao?
Sao lại sóng yên biển lặng rồi?
Nếu nói trước đó Đại Âm Dương Cầm Thiên Thủ của
tông chủ Thiên La bị Tô Minh ngăn cản được, còn có thể
dùng lý do Tông chủ Thiên La không sử dụng hết thực lực
của mình mà còn có chút xem nhẹ Tô Minh, như vậy lúc
này thì sao?
Mọi người đều biết, “Phần Kiếm Tứ Thập Cửu Tràm”
chính là chiêu thức làm nên tên tuổi của tông chủ Thiên La.
Thế mà vẫn chỉ có thể ngang sức ngang tài với
Tô Minh?
Căn bản không thể chấp nhận được!
“Tiền bối rất thích chơi kiếm, tiền bối đưa cho văn bối
một kiếm “Phần Kiếm Tứ Thập Cừu Tràm”, vậy vãn bối sẽ
đưa tiền bối một chiêu “Kiếm Luân Hồi”, một giây sau, Tô
Minh cười nói trong sự tĩnh mịch.
“Kiếm Luân Hồi” trong miệng Tô Minh chính là phiên
bản cao cấp hơn của kiếm chiêu “Kiếm pháp Luân Hồi”.
“Vèo!”
Tốc độ Tô Minh ra tay cực kỳ nhanh.
Ít nhất bởi vì không dùng kiếm mà chỉ dùng kiếm
nguyên, cho nên hầu như không cần rót năng lượng vào,
không cần vận chuyển kiếm nguyên vào trong kiếm thật,
cho nên lúc ra tay gần như không hề tốn thời gian.
Trong một tiếng vang yếu ớt, Tô Minh vẫn huy động
vung ngón trò.
Một kiếm mang bắn ra.
Như ẩn như hiện.
Không có một khí tức dao động nào trên kiếm mang.
Nhưng.
Kiếm này, rất mạnh!
Cực mạnh.
Đây là phán đoán của rất nhiều tu già võ đạo có thực
lực mạnh ở đây.
Thậm chí đã có người ngừi được mùi vị của hơi thờ
sinh mệnh trong một kiếm mang này, còn có cả mùi vị
luân hồi.
“Kiếm kỹ? Hồn kỹ? Rốt cuộc là cái gì?”, tông chủ
Thiên La bị “Kiếm Luân Hồi” khóa chặt người, cảm nhận
được khắc sâu nhất, lông tơ cả người ông ta đều dựng
đứng hết lên, đều triệt để dựng lên, bị “Kiếm Luân Hồi”
khóa chặt là một trong những lần cảm nhận được mùi vị
của cái chết không nhiều lắm trong cuộc đời của ông ta.
Tông chủ Thiên La có chút hoàng hốt.
Cho dù thế nào ông ta cũng không dám tin tưởng
“Thiên Vẫn kiếm pháp” vừa rồi của Tô Minh vẫn không
phải là kiếm pháp mạnh nhất mà Tô Minh có thể lấy ra.
Không phải sao, tiếp theo “Kiếm Luân Hồi” này còn
mạnh hơn, không chỉ mạnh hơn mà lại còn cứ như lên tới
cấp độ thần hồn, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng cho dù chấn động thế nào, ngạc nhiên thế
nào, tâm trạng dao động ra sao, giờ phút này tông chủ
Thiên La cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa.
Không nói hai lời, ông ta vung cây kiếm lớn trong tay
trên không.
Dốc hết toàn lực.
Khí tức cả người mạnh mẽ giống như muốn nổ tung,
muốn nhập ma, mái tóc cũng rối tung.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”
Kiếm lớn vung vầy trên không trung.
Tông chủ Thiên La tức giận quát: “Kiếm Lạc Cửu
Thiên”, “Kiếm Bi Xuân Thu”, “Kiếm Ngân Vô Ảnh”, “Kiếm
Bạo Cửu Thập Cửu”…”
Tông chủ Thiên La tựa như một chiến thần rơi vào
trong kiếm đạo điên cuồng.
Lặng yên không một tiếng động, lại hủy diệt tất cả.
Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan
trọng là rất nhiều người ở đây lại muốn cắn nát đầu lưỡi
một lần nữa.
Đậu má.
Mẹ nó chứ.
Ngang sức ngang tài.
Đây không phải chuyện tào lao lớn nhất chư thiên vạn
giới sao?
Sao lại sóng yên biển lặng rồi?
Nếu nói trước đó Đại Âm Dương Cầm Thiên Thủ của
tông chủ Thiên La bị Tô Minh ngăn cản được, còn có thể
dùng lý do Tông chủ Thiên La không sử dụng hết thực lực
của mình mà còn có chút xem nhẹ Tô Minh, như vậy lúc
này thì sao?
Mọi người đều biết, “Phần Kiếm Tứ Thập Cửu Tràm”
chính là chiêu thức làm nên tên tuổi của tông chủ Thiên La.
Thế mà vẫn chỉ có thể ngang sức ngang tài với
Tô Minh?
Căn bản không thể chấp nhận được!
“Tiền bối rất thích chơi kiếm, tiền bối đưa cho văn bối
một kiếm “Phần Kiếm Tứ Thập Cừu Tràm”, vậy vãn bối sẽ
đưa tiền bối một chiêu “Kiếm Luân Hồi”, một giây sau, Tô
Minh cười nói trong sự tĩnh mịch.
“Kiếm Luân Hồi” trong miệng Tô Minh chính là phiên
bản cao cấp hơn của kiếm chiêu “Kiếm pháp Luân Hồi”.
“Vèo!”
Tốc độ Tô Minh ra tay cực kỳ nhanh.
Ít nhất bởi vì không dùng kiếm mà chỉ dùng kiếm
nguyên, cho nên hầu như không cần rót năng lượng vào,
không cần vận chuyển kiếm nguyên vào trong kiếm thật,
cho nên lúc ra tay gần như không hề tốn thời gian.
Trong một tiếng vang yếu ớt, Tô Minh vẫn huy động
vung ngón trò.
Một kiếm mang bắn ra.
Như ẩn như hiện.
Không có một khí tức dao động nào trên kiếm mang.
Nhưng.
Kiếm này, rất mạnh!
Cực mạnh.
Đây là phán đoán của rất nhiều tu già võ đạo có thực
lực mạnh ở đây.
Thậm chí đã có người ngừi được mùi vị của hơi thờ
sinh mệnh trong một kiếm mang này, còn có cả mùi vị
luân hồi.
“Kiếm kỹ? Hồn kỹ? Rốt cuộc là cái gì?”, tông chủ
Thiên La bị “Kiếm Luân Hồi” khóa chặt người, cảm nhận
được khắc sâu nhất, lông tơ cả người ông ta đều dựng
đứng hết lên, đều triệt để dựng lên, bị “Kiếm Luân Hồi”
khóa chặt là một trong những lần cảm nhận được mùi vị
của cái chết không nhiều lắm trong cuộc đời của ông ta.
Tông chủ Thiên La có chút hoàng hốt.
Cho dù thế nào ông ta cũng không dám tin tưởng
“Thiên Vẫn kiếm pháp” vừa rồi của Tô Minh vẫn không
phải là kiếm pháp mạnh nhất mà Tô Minh có thể lấy ra.
Không phải sao, tiếp theo “Kiếm Luân Hồi” này còn
mạnh hơn, không chỉ mạnh hơn mà lại còn cứ như lên tới
cấp độ thần hồn, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng cho dù chấn động thế nào, ngạc nhiên thế
nào, tâm trạng dao động ra sao, giờ phút này tông chủ
Thiên La cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa.
Không nói hai lời, ông ta vung cây kiếm lớn trong tay
trên không.
Dốc hết toàn lực.
Khí tức cả người mạnh mẽ giống như muốn nổ tung,
muốn nhập ma, mái tóc cũng rối tung.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”
Kiếm lớn vung vầy trên không trung.
Tông chủ Thiên La tức giận quát: “Kiếm Lạc Cửu
Thiên”, “Kiếm Bi Xuân Thu”, “Kiếm Ngân Vô Ảnh”, “Kiếm
Bạo Cửu Thập Cửu”…”
Tông chủ Thiên La tựa như một chiến thần rơi vào
trong kiếm đạo điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.