Chương 2346
Tô Minh
23/01/2022
Bây giờ sự kiêng kỵ và e ngại của Tông chủ Thiên La
đối với Tô Minh đã đến mức cao nhất.
“Tiền bối cũng không nhỏ tuổi nữa, vì sao lại nói
những lời ngây thơ này?”, Tô Minh cười nhạo.
Bây giờ buông tha cho tông chủ Thiên La?
Ha ha…
Có lẽ về sau tông chủ Thiên La mãi mãi cũng không
có khả năng đuổi kịp thực lực của mình, mà sẽ chì chênh
lệch càng lúc càng lớn.
Đương nhiên Tô Minh không lo lắng về sau tông chủ
Thiên La sẽ tìm mình trả thù.
Nhưng Tô Minh anh còn có người nhà, có người thân,
có phụ nữ, có sư tôn vân vân.
Có quá nhiều người để anh phải quan tâm.
Bây giờ không giết chết đối phương, diệt cỏ tận gốc,
về sau không chừng mình sẽ hối hận đến chết.
Về phần bây giờ tông chủ Thiên La cam đoan muốn
hòa giải hay là nhận sợ, ha ha, có lẽ bây giờ tông chủ
Thiên La thật sự có suy nghĩ này, nhưng mối thù về cái
chết của đứa con gái duy nhất của ông ta sẽ vĩnh viễn
không thể xóa được, nếu thật sự đề ông ta sống sót, sau
này khi thời gian dần trôi qua ông ta sẽ lại có suy nghĩ
báo thù cho con gái mình, nhất là khi thực lực của ông ta
nâng cao hơn, đây chính là bản tính con người.
Thế giới võ đạo
Luôn tàn khốc như vậy.
Hoặc là không kết thù.
Hoặc là kết thù thì phải nhồ cỏ tận gốc mới kết thúc được.
Chí ít, Tô Minh cho là như vậy.
Tông chủ Thiên La im lặng!
Lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Tông chủ Thiên La biết, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Cũng may, ông ta vẫn còn một vài con bài chưa lật.
Một khắc sau.
“Tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương, tông
chủ Thiên Khiếm, cùng nhau ra tay, giết chết người
này! Thiên La chúng ta sẽ có hậu tạ!”, tông chủ Thiên
La gào lên, trời đất đều rung chuyền, giọng nói kiên
định, sát ý vô cùng rõ ràng.
Tô Minh quá mức hùng hổ hoa người.
Vậy thì không chết không được.
Còn về tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên
Phương, tông chủ Thiên Khiếm trong miệng ông ta, đó
chính là những minh chủ có quan hệ rất tốt với ông ta
trong số mười bày minh chủ trong liên minh, thậm chí
ba người đã âm thầm kết liên minh với Thiên La.
Tông chủ Thiên La rất chắc chắn, mình cam kết bỏ
ra nhiều thù lao.
Là có thể thuyết phục ba người này cùng mình
công vây Tô Minh.
Chỉ cần ba người đều bằng lòng giúp mình.
Thì ông ta nắm chắc chín phần sẽ giết được
Tô Minh.
Dù sao đi nữa, mặc dù thực lực của tông chủ Vân
Nhai kém tông chủ Thiên La một chút, nhưng cũng
không kém quá nhiều. Nếu không, làm sao ông ta có
thể ngồi lên vị trí minh chủ của liên minh mười bảy văn
minh chứ?
Quả nhiên.
Phía trước, trên quảng trường phía trước đại điện,
có ba người trung niên, khí tức trên người chợt biến đổi.
Một người giống như tiên hạc vân dã, cả người
quần áo trắng, tay cầm kiếm trúc. Lúc này, ánh mắt
ông ta lóe lên, ông ta hơi híp mắt lại, phong tòa Tô Minh.
Người này chính là tông chù Vân Nhai.
Tông chủ Thiên Phương lại vô cùng bá đạo, trên
người tòa ra khí tức cứng rắn như sắt thép, bá đạo tới
cực điểm. Binh khí trên tay ông ta là một thanh thất
nhận trường tiễn dài ba bốn thước được chế tạo từ kim
loại bên ngoài không gian. Thanh trường tiễn ấy luôn
tỏa ra phong mang khiến người ta càm thấy khó thờ.
Tông chủ Phương Thiên híp mắt nhìn về phía Tô Minh,
nắm chặt thất nhận trường tiễn trong tay. Phong mang
được ngưng tụ lại, cách không gian, phong tỏa trên
người Tô Minh.
đối với Tô Minh đã đến mức cao nhất.
“Tiền bối cũng không nhỏ tuổi nữa, vì sao lại nói
những lời ngây thơ này?”, Tô Minh cười nhạo.
Bây giờ buông tha cho tông chủ Thiên La?
Ha ha…
Có lẽ về sau tông chủ Thiên La mãi mãi cũng không
có khả năng đuổi kịp thực lực của mình, mà sẽ chì chênh
lệch càng lúc càng lớn.
Đương nhiên Tô Minh không lo lắng về sau tông chủ
Thiên La sẽ tìm mình trả thù.
Nhưng Tô Minh anh còn có người nhà, có người thân,
có phụ nữ, có sư tôn vân vân.
Có quá nhiều người để anh phải quan tâm.
Bây giờ không giết chết đối phương, diệt cỏ tận gốc,
về sau không chừng mình sẽ hối hận đến chết.
Về phần bây giờ tông chủ Thiên La cam đoan muốn
hòa giải hay là nhận sợ, ha ha, có lẽ bây giờ tông chủ
Thiên La thật sự có suy nghĩ này, nhưng mối thù về cái
chết của đứa con gái duy nhất của ông ta sẽ vĩnh viễn
không thể xóa được, nếu thật sự đề ông ta sống sót, sau
này khi thời gian dần trôi qua ông ta sẽ lại có suy nghĩ
báo thù cho con gái mình, nhất là khi thực lực của ông ta
nâng cao hơn, đây chính là bản tính con người.
Thế giới võ đạo
Luôn tàn khốc như vậy.
Hoặc là không kết thù.
Hoặc là kết thù thì phải nhồ cỏ tận gốc mới kết thúc được.
Chí ít, Tô Minh cho là như vậy.
Tông chủ Thiên La im lặng!
Lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Tông chủ Thiên La biết, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Cũng may, ông ta vẫn còn một vài con bài chưa lật.
Một khắc sau.
“Tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên Phương, tông
chủ Thiên Khiếm, cùng nhau ra tay, giết chết người
này! Thiên La chúng ta sẽ có hậu tạ!”, tông chủ Thiên
La gào lên, trời đất đều rung chuyền, giọng nói kiên
định, sát ý vô cùng rõ ràng.
Tô Minh quá mức hùng hổ hoa người.
Vậy thì không chết không được.
Còn về tông chủ Vân Nhai, tông chủ Thiên
Phương, tông chủ Thiên Khiếm trong miệng ông ta, đó
chính là những minh chủ có quan hệ rất tốt với ông ta
trong số mười bày minh chủ trong liên minh, thậm chí
ba người đã âm thầm kết liên minh với Thiên La.
Tông chủ Thiên La rất chắc chắn, mình cam kết bỏ
ra nhiều thù lao.
Là có thể thuyết phục ba người này cùng mình
công vây Tô Minh.
Chỉ cần ba người đều bằng lòng giúp mình.
Thì ông ta nắm chắc chín phần sẽ giết được
Tô Minh.
Dù sao đi nữa, mặc dù thực lực của tông chủ Vân
Nhai kém tông chủ Thiên La một chút, nhưng cũng
không kém quá nhiều. Nếu không, làm sao ông ta có
thể ngồi lên vị trí minh chủ của liên minh mười bảy văn
minh chứ?
Quả nhiên.
Phía trước, trên quảng trường phía trước đại điện,
có ba người trung niên, khí tức trên người chợt biến đổi.
Một người giống như tiên hạc vân dã, cả người
quần áo trắng, tay cầm kiếm trúc. Lúc này, ánh mắt
ông ta lóe lên, ông ta hơi híp mắt lại, phong tòa Tô Minh.
Người này chính là tông chù Vân Nhai.
Tông chủ Thiên Phương lại vô cùng bá đạo, trên
người tòa ra khí tức cứng rắn như sắt thép, bá đạo tới
cực điểm. Binh khí trên tay ông ta là một thanh thất
nhận trường tiễn dài ba bốn thước được chế tạo từ kim
loại bên ngoài không gian. Thanh trường tiễn ấy luôn
tỏa ra phong mang khiến người ta càm thấy khó thờ.
Tông chủ Phương Thiên híp mắt nhìn về phía Tô Minh,
nắm chặt thất nhận trường tiễn trong tay. Phong mang
được ngưng tụ lại, cách không gian, phong tỏa trên
người Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.