Chương 2351
Tô Minh
23/01/2022
Tô Minh nói chuyện với Huyền Võ Tiên Quy một lúc
sau đó quay về bên dưới, quay về bên cạnh đám Diệp Mộ Cẩn.
Đến lúc này mà bên ngoài đại điện vẫn im lặng như tờ,
mà còn rơi vào trạng thái hóa đá.
Thậm chí, Tô Minh còn dùng tay đẩy Diệp Mộ Cần một
cái. Diệp Mộ Cẩn vẫn như cô bé ngốc há hốc miệng, rơi
vào trầm tư suy nghĩ.
Sau trăm hơi thở….
Cuối cùng…
“Rầm, rầm…”, có người có phàn ứng lại nhưng dường
như lúc này tất cả mọi người đều mềm nhũn chân rồi quỳ
sụp xuống. Đúng là bị dọa chết khiếp.
“Các chủ… Chuyện này… Ông… Ông véo tôi một cái
đi…”, giọng nói Vương Kiếm Hiện khàn khàn. Đúng vậy!
Ông ta sống mấy tỷ năm mà lúc này không kìm chế được
cảm xúc của mình, ông ta cũng bị dọa chết khiếp.
Một kiếm giết được sáu vị mạnh nhất trong nền văn
minh cấp tám.
Trời ơi! Cái này đúng là truyện cổ tích cũng không
dám viết.
Kể cả đổi lại là cường già đình cấp ở nền văn minh cấp
chín thì cũng không thể dễ dàng làm được điều này
chăng?
Mà Tô Minh chỉ có 10000 tuổi.
Đến cảnh giới Tru Mệnh cũng chưa phải.
Ở bên cạnh hòn núi già cách đó không xa.
“Vô Tình! Tôi sợ.” trong giọng nói của Đạm Đài Vô
Niệm có chút run rẩy.
“Sợ cái gì?”, Đạm Đài Vô Tình hòi.
“Thật đấy! Không… Không đùa đâu! Người đàn ông
của cô khủng khiếp quá. Tôi sợ anh ta biết mười ngàn
năm nay tôi bắt cô rời khỏi anh ta rồi nói xấu anh ta, khéo
sau này sẽ giết chết tôi mất”, Đam Đài Vô Niệm giống như
một cô bé đáng thương, yếu đuối, bất lực, trong giọng nói
kèm theo vẻ suy sụp.
“Vô Niệm, cô cũng có lúc sợ sao?”, Đạm Đài Vô Tình
cười một cách mơ hồ: “Sớm đã nói rồi, bạn trai của tôi
thiên phú vô địch mà cô không tin! Bây giờ thì hay rồi chứ?”
“Vô Tình, tôi có thể sống tiếp được hay không đều
dựa vào cô. Vô Tình, ngoại trừ việc tôi luôn khuyên nhủ cô
rời bỏ Tô… Tô Minh, tôi đối xử rất tốt với cô đúng không?
Hơn nữa, tôi là thần hồn thứ hai của cô, trên thực tế
chúng ta là một”.
“Nếu đã là một, vậy tôi bào bạn trai tôi giết chết cô,
sau đó tôi sẽ luyện hóa cô, thôn phệ cô, cũng rất tốt đó”,
Đạm Đài Vô Tình cười nói.
“Đừng mà! Vô Tình, cô cũng không thể còn là ‘Vô
Tình’ thật được nữa! Vô Tình, cô đừng dọa tôi, tôi bị dọa
chết khiếp rồi..”, Đạm Đài Vô Niệm run rầy nói.
“Hơn nữa”, tâm trạng của Đạm Đài Vô Tình rất tốt,
Đây là lần đầu tiên cô tuyệt đối chiếm thế chủ động trong suốt
mười nghìn năm qua, trong mười nghìn năm nay, cô luôn
luôn bị Vô Niệm dùng giọng điệu giáo huấn nọ kia…
Đúng lúc này.
“Cực Kiếm các thăng cấp trở thành nền văn minh cấp
tám, có lẽ không có vấn đề gì đâu nhi? Các người có ý
kiến gì không?”, Tô Minh liếc mắt nhìn rồi hỏi không đến
10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn
sót lại ở hiện trường.
Gần 10 người này tựa hồ không có bất cứ suy nghĩ và
do dự nào, vội đáp lời: “Đương nhiên không có ý kiến”.
“Là vinh hạnh cho nền văn minh cấp tám chúng tôi”.
“Từ lâu đã nên ra nhập rồi, không phải do tông chủ
Thiên La ngăn càn thì Cực Kiếm các từ lâu đã là nền văn
minh cấp tám rồi”.
“Cực Kiếm các không chỉ là nền văn minh cấp tám, tôi
thấy với thực lực của Cực Kiếm các, hoàn toàn có thể trở
thành một trong 17 minh chủ của liên minh văn minh”.
Bạch Bào có chút lúng túng. Trong một tỷ năm qua,
ông ta cũng có may mắn gặp qua mấy đại lão cấp bậc
minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám vài lần
nhưng trong vài lần đó, lần nào cũng không dám ngầng
đầu lên, đến tư cách đề nịnh nọt mấy minh chủ này cũng
không có.
Sau đó, so sánh với hiện tại, gần 10 vị minh chủ liên
minh này lại vừa tâng bốc tán dương vừa cần thận cung
kính với ông ta, v.v..
Giống như nằm mơ.
Bạch Bào cảm thấy có chút lớ lừng như đang bay trên
trời, luôn cảm thấy như không phải sự thật.
“Các chủ, ông véo tôi thêm một cái nữa đi”, Vương
Kiếm Hiện nói, do quá kích động mà sắc mặt đã đỏ bừng
lên, nhìn trông như quà bom sắp nổ.
Tô Minh rất hài lòng với thái độ của gần 10 vị minh chủ
liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại này.
sau đó quay về bên dưới, quay về bên cạnh đám Diệp Mộ Cẩn.
Đến lúc này mà bên ngoài đại điện vẫn im lặng như tờ,
mà còn rơi vào trạng thái hóa đá.
Thậm chí, Tô Minh còn dùng tay đẩy Diệp Mộ Cần một
cái. Diệp Mộ Cẩn vẫn như cô bé ngốc há hốc miệng, rơi
vào trầm tư suy nghĩ.
Sau trăm hơi thở….
Cuối cùng…
“Rầm, rầm…”, có người có phàn ứng lại nhưng dường
như lúc này tất cả mọi người đều mềm nhũn chân rồi quỳ
sụp xuống. Đúng là bị dọa chết khiếp.
“Các chủ… Chuyện này… Ông… Ông véo tôi một cái
đi…”, giọng nói Vương Kiếm Hiện khàn khàn. Đúng vậy!
Ông ta sống mấy tỷ năm mà lúc này không kìm chế được
cảm xúc của mình, ông ta cũng bị dọa chết khiếp.
Một kiếm giết được sáu vị mạnh nhất trong nền văn
minh cấp tám.
Trời ơi! Cái này đúng là truyện cổ tích cũng không
dám viết.
Kể cả đổi lại là cường già đình cấp ở nền văn minh cấp
chín thì cũng không thể dễ dàng làm được điều này
chăng?
Mà Tô Minh chỉ có 10000 tuổi.
Đến cảnh giới Tru Mệnh cũng chưa phải.
Ở bên cạnh hòn núi già cách đó không xa.
“Vô Tình! Tôi sợ.” trong giọng nói của Đạm Đài Vô
Niệm có chút run rẩy.
“Sợ cái gì?”, Đạm Đài Vô Tình hòi.
“Thật đấy! Không… Không đùa đâu! Người đàn ông
của cô khủng khiếp quá. Tôi sợ anh ta biết mười ngàn
năm nay tôi bắt cô rời khỏi anh ta rồi nói xấu anh ta, khéo
sau này sẽ giết chết tôi mất”, Đam Đài Vô Niệm giống như
một cô bé đáng thương, yếu đuối, bất lực, trong giọng nói
kèm theo vẻ suy sụp.
“Vô Niệm, cô cũng có lúc sợ sao?”, Đạm Đài Vô Tình
cười một cách mơ hồ: “Sớm đã nói rồi, bạn trai của tôi
thiên phú vô địch mà cô không tin! Bây giờ thì hay rồi chứ?”
“Vô Tình, tôi có thể sống tiếp được hay không đều
dựa vào cô. Vô Tình, ngoại trừ việc tôi luôn khuyên nhủ cô
rời bỏ Tô… Tô Minh, tôi đối xử rất tốt với cô đúng không?
Hơn nữa, tôi là thần hồn thứ hai của cô, trên thực tế
chúng ta là một”.
“Nếu đã là một, vậy tôi bào bạn trai tôi giết chết cô,
sau đó tôi sẽ luyện hóa cô, thôn phệ cô, cũng rất tốt đó”,
Đạm Đài Vô Tình cười nói.
“Đừng mà! Vô Tình, cô cũng không thể còn là ‘Vô
Tình’ thật được nữa! Vô Tình, cô đừng dọa tôi, tôi bị dọa
chết khiếp rồi..”, Đạm Đài Vô Niệm run rầy nói.
“Hơn nữa”, tâm trạng của Đạm Đài Vô Tình rất tốt,
Đây là lần đầu tiên cô tuyệt đối chiếm thế chủ động trong suốt
mười nghìn năm qua, trong mười nghìn năm nay, cô luôn
luôn bị Vô Niệm dùng giọng điệu giáo huấn nọ kia…
Đúng lúc này.
“Cực Kiếm các thăng cấp trở thành nền văn minh cấp
tám, có lẽ không có vấn đề gì đâu nhi? Các người có ý
kiến gì không?”, Tô Minh liếc mắt nhìn rồi hỏi không đến
10 vị minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám còn
sót lại ở hiện trường.
Gần 10 người này tựa hồ không có bất cứ suy nghĩ và
do dự nào, vội đáp lời: “Đương nhiên không có ý kiến”.
“Là vinh hạnh cho nền văn minh cấp tám chúng tôi”.
“Từ lâu đã nên ra nhập rồi, không phải do tông chủ
Thiên La ngăn càn thì Cực Kiếm các từ lâu đã là nền văn
minh cấp tám rồi”.
“Cực Kiếm các không chỉ là nền văn minh cấp tám, tôi
thấy với thực lực của Cực Kiếm các, hoàn toàn có thể trở
thành một trong 17 minh chủ của liên minh văn minh”.
Bạch Bào có chút lúng túng. Trong một tỷ năm qua,
ông ta cũng có may mắn gặp qua mấy đại lão cấp bậc
minh chủ liên minh các nền văn minh cấp tám vài lần
nhưng trong vài lần đó, lần nào cũng không dám ngầng
đầu lên, đến tư cách đề nịnh nọt mấy minh chủ này cũng
không có.
Sau đó, so sánh với hiện tại, gần 10 vị minh chủ liên
minh này lại vừa tâng bốc tán dương vừa cần thận cung
kính với ông ta, v.v..
Giống như nằm mơ.
Bạch Bào cảm thấy có chút lớ lừng như đang bay trên
trời, luôn cảm thấy như không phải sự thật.
“Các chủ, ông véo tôi thêm một cái nữa đi”, Vương
Kiếm Hiện nói, do quá kích động mà sắc mặt đã đỏ bừng
lên, nhìn trông như quà bom sắp nổ.
Tô Minh rất hài lòng với thái độ của gần 10 vị minh chủ
liên minh các nền văn minh cấp tám còn sót lại này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.