Chương 2353
Tô Minh
23/01/2022
Tần Tự này lại là người đứng vị trí đầu trong các minh
chủ liên minh nền văn minh cấp tám ư?
Tô Minh lặng lẽ ghi tạc vào sâu trong lòng.
“Không biết văn bối phải đi đâu để hòi tiền bối?”, Tô
Minh hòi.
Anh cũng đâu biết đối phương ở đâu?
“Nền văn minh Hàn Uyên”, Tần Tự lạnh lùng đáp lời
Tô Minh.
Lại là nền văn minh Hàn Uyên? Lại dây dưa đến nền
văn minh Hàn Uyên rồi?
“Văn bối biết rồi”, Tô Minh gật đầu. Xem ra, phải ưu
tiên sắp xếp thời gian kế hoạch đến nền văn minh Hàn
Uyên thôi.
Giọng nói của Tần Tự đã hoàn toàn biến mất, giống
như người đã rời đi.
Lúc này, Đạm Đài Vô Tình đã đi đến bên cạnh
Tô Minh.
“Anh Tô…”, Đạm Đài Vô Tình dang hai tay ôm lấy
cánh tay của Tô Minh, trong giọng nói có mùi vị nũng nịu.
“Bảo cô ta ra đây”, Tô Minh xoa đầu Đạm Đài Vô Tình
sau đó lại nhéo má của cô rồi nói.
Đạm Đài Vô Tình đương nhiên biết ‘cô ta’ mà Tô Minh
nhắc tới chính là Vô Niệm.
Cô có chút do dự.
“Anh Tô, anh sẽ không giết Vô Niệm chứ?”, Vô Tình
hơi lo lắng và do dự, nhỏ giọng nói: “Vô Niệm bàn tính
không xấu, chỉ là.. chỉ là trước đây có hơi coi thường anh
Tô, cho nên mới…
“Giết cô ta làm gì? Yên tâm đi, anh chỉ muốn hòi
chuyện thôi”, Tô Minh mìm cười đáp lại, cũng không giấu
diểm, thật sự anh không có ý định giết chết Đạm Đài Vô
Niệm.
Nguyên nhân rất đơn giàn, từ khoảnh khắc đầu tiên
khi Vô Tình đứng trước mặt anh, anh đã có thể cảm nhận
được cường độ thần hồn của Vô Tình cực kỳ khủng bố,
khùng bố đến mức không thua kém bao nhiêu so với anh.
Cường độ thần hồn vô cùng khùng bố này rõ ràng không
phải của Vô Tình mà là của Vô Niệm.
Dưới cường độ thần hồn này, nếu như Đạm Đài Vô
Niệm muốn thì sớm đã có thể giết chết thần trí, tư duy
của Vô Tình rồi, trực tiếp hoàn toàn thôn phệ thần hồn
của Vô Tình, nhưng rõ ràng Vô Niệm không làm như vậy,
chỉ riêng điểm này thôi đã đủ đề anh không giết chết
Đạm Đài Vô Niệm.
Huống hồ, dựa theo những gì Mộ Cần nói, khi Dung
Băng suýt chút nữa là nhập ma, suýt chút nữa đã gây
nên đại họa, vào khoảnh khắc nguy cấp đó cũng là do Vô
Niệm ra tay giải quyết, dựa trên ý nghĩa nào đó, Đạm Đài
Vô Niệm có ơn đối với Dung Băng, đối với Chiến Uyên và
với cả anh.
Mặc dù Tô Minh thủ đoạn dứt khoát, nhưng cũng
không phải là người không biết phân biệt ân oán.
Ngay sau đó, khí chất của Vô Tình lập tức thay đổi, rõ
ràng bây giờ thân thể là do Vô Niệm làm chủ.
Rất thú vị.
Đây đúng là thần hồn hai tầng.
“Tô… Tô… Tô Minh…”, Đạm Đài Vô Niệm run rầy nói,
vốn dung nhan tuyệt sắc lúc này lại toát lên khí chất
tương đối yếu ớt do sợ hãi và suy sụp, khiến người ta có
cảm giác muốn bảo vệ không nói nên lời. Đạm Đài Vô
Niệm giống như một cô học sinh nhỏ làm sai chuyện bị
giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy, đến ngầng đầu nhìn
Tô Minh cũng không dám, ánh mắt có phần né tránh.
“Cô có lai lịch thế nào?”, Tô Minh tò mò hỏi: “Là thần
hồn ở bên ngoài tới hòng cưop đoạt rồi ký sinh trong
thần hồn thức hải của Vô Tình, hay là…”
“Không phải vậy, tôi chính là Vô Tình”, Đạm Đài Vô
Niệm vội vàng trả lời: “Tôi và Vô Tình vốn dĩ là một thần
hồn, chỉ là do trong một trận đấu sinh tử ở tiền kiếp, thần
hồn đã bị thương tồn, vì thế mà thần hồn hoàn chinh đã
bị phân tách và chia cắt rõ rệt, phần thần hồn thuộc về
tôi vẫn luôn chìm vào giấc ngủ sâu, còn phần thần hồn
không cần thận đã gặp phải nguy cơ sống chết trong hư
không gần Chiến Uyên, trong lúc gần chết đó tôi đã thức tỉnh”.
chủ liên minh nền văn minh cấp tám ư?
Tô Minh lặng lẽ ghi tạc vào sâu trong lòng.
“Không biết văn bối phải đi đâu để hòi tiền bối?”, Tô
Minh hòi.
Anh cũng đâu biết đối phương ở đâu?
“Nền văn minh Hàn Uyên”, Tần Tự lạnh lùng đáp lời
Tô Minh.
Lại là nền văn minh Hàn Uyên? Lại dây dưa đến nền
văn minh Hàn Uyên rồi?
“Văn bối biết rồi”, Tô Minh gật đầu. Xem ra, phải ưu
tiên sắp xếp thời gian kế hoạch đến nền văn minh Hàn
Uyên thôi.
Giọng nói của Tần Tự đã hoàn toàn biến mất, giống
như người đã rời đi.
Lúc này, Đạm Đài Vô Tình đã đi đến bên cạnh
Tô Minh.
“Anh Tô…”, Đạm Đài Vô Tình dang hai tay ôm lấy
cánh tay của Tô Minh, trong giọng nói có mùi vị nũng nịu.
“Bảo cô ta ra đây”, Tô Minh xoa đầu Đạm Đài Vô Tình
sau đó lại nhéo má của cô rồi nói.
Đạm Đài Vô Tình đương nhiên biết ‘cô ta’ mà Tô Minh
nhắc tới chính là Vô Niệm.
Cô có chút do dự.
“Anh Tô, anh sẽ không giết Vô Niệm chứ?”, Vô Tình
hơi lo lắng và do dự, nhỏ giọng nói: “Vô Niệm bàn tính
không xấu, chỉ là.. chỉ là trước đây có hơi coi thường anh
Tô, cho nên mới…
“Giết cô ta làm gì? Yên tâm đi, anh chỉ muốn hòi
chuyện thôi”, Tô Minh mìm cười đáp lại, cũng không giấu
diểm, thật sự anh không có ý định giết chết Đạm Đài Vô
Niệm.
Nguyên nhân rất đơn giàn, từ khoảnh khắc đầu tiên
khi Vô Tình đứng trước mặt anh, anh đã có thể cảm nhận
được cường độ thần hồn của Vô Tình cực kỳ khủng bố,
khùng bố đến mức không thua kém bao nhiêu so với anh.
Cường độ thần hồn vô cùng khùng bố này rõ ràng không
phải của Vô Tình mà là của Vô Niệm.
Dưới cường độ thần hồn này, nếu như Đạm Đài Vô
Niệm muốn thì sớm đã có thể giết chết thần trí, tư duy
của Vô Tình rồi, trực tiếp hoàn toàn thôn phệ thần hồn
của Vô Tình, nhưng rõ ràng Vô Niệm không làm như vậy,
chỉ riêng điểm này thôi đã đủ đề anh không giết chết
Đạm Đài Vô Niệm.
Huống hồ, dựa theo những gì Mộ Cần nói, khi Dung
Băng suýt chút nữa là nhập ma, suýt chút nữa đã gây
nên đại họa, vào khoảnh khắc nguy cấp đó cũng là do Vô
Niệm ra tay giải quyết, dựa trên ý nghĩa nào đó, Đạm Đài
Vô Niệm có ơn đối với Dung Băng, đối với Chiến Uyên và
với cả anh.
Mặc dù Tô Minh thủ đoạn dứt khoát, nhưng cũng
không phải là người không biết phân biệt ân oán.
Ngay sau đó, khí chất của Vô Tình lập tức thay đổi, rõ
ràng bây giờ thân thể là do Vô Niệm làm chủ.
Rất thú vị.
Đây đúng là thần hồn hai tầng.
“Tô… Tô… Tô Minh…”, Đạm Đài Vô Niệm run rầy nói,
vốn dung nhan tuyệt sắc lúc này lại toát lên khí chất
tương đối yếu ớt do sợ hãi và suy sụp, khiến người ta có
cảm giác muốn bảo vệ không nói nên lời. Đạm Đài Vô
Niệm giống như một cô học sinh nhỏ làm sai chuyện bị
giáo viên chủ nhiệm bắt được vậy, đến ngầng đầu nhìn
Tô Minh cũng không dám, ánh mắt có phần né tránh.
“Cô có lai lịch thế nào?”, Tô Minh tò mò hỏi: “Là thần
hồn ở bên ngoài tới hòng cưop đoạt rồi ký sinh trong
thần hồn thức hải của Vô Tình, hay là…”
“Không phải vậy, tôi chính là Vô Tình”, Đạm Đài Vô
Niệm vội vàng trả lời: “Tôi và Vô Tình vốn dĩ là một thần
hồn, chỉ là do trong một trận đấu sinh tử ở tiền kiếp, thần
hồn đã bị thương tồn, vì thế mà thần hồn hoàn chinh đã
bị phân tách và chia cắt rõ rệt, phần thần hồn thuộc về
tôi vẫn luôn chìm vào giấc ngủ sâu, còn phần thần hồn
không cần thận đã gặp phải nguy cơ sống chết trong hư
không gần Chiến Uyên, trong lúc gần chết đó tôi đã thức tỉnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.