Chương 2378
Tô Minh
23/01/2022
Luyện Phù Sinh im lặng.
Hiền nhiên là đang giận.
Tô Minh không phối hợp khiến ông ta vô cùng bực tức.
Huống chi, ý trong lời Tô Minh là anh luyện hóa Kiếm Y
Không Tuyệt rất đơn giản. Vậy, Luyện Phù Sinh ông ta vì
luyện hóa nó mà cố gắng cả mấy chục triệu năm,
đến giờ cũng không thấy được chút thành công nào, thì chẳng
phải là hết sức vô dụng?
“Cứ phải để bổn tọa tiễn cậu xuống suối vàng sao?”,
Luyện Phù Sinh nổi lên sát khí, dù ông ta biết mối quan hệ
giữa Tô Minh và Thiên Nữ, nhưng cũng muốn giết anh. Dù
sao, Thiên Nữ còn chưa lo nổi cho mình nữa là.
“Tuy tôi rất tò mò suối vàng là như thế nào? Nhưng,
trước mắt tôi vẫn còn yêu đời lắm. Tôi nghĩ, tôi sẽ không
đi đâu”, Tô Minh cười nói.
“Đó cũng không phải là điều mà cậu quyết định được!
Chết đi cho bồn tọa! Liêm Đao Sát Thần, chém!”, sau đó,
Luyện Phù Sinh bỗng giơ tay lên, vô số ánh sáng màu
máu từ trong nền văn minh Hàn Uyên ùa đến rồi tụ lại trên
cánh tay Liêm Đao. Rõ ràng trông nó chẳng khác gì một
cánh tay bình thường, nhưng lúc này lại có cảm giác như
cánh tay của Thần Ma. Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm
thấy thần hồn như muốn nứt toạc, hết sức đáng sợ.
Đạo pháp giết chóc khủng bố sôi trào lượn lờ trên
cánh tay Liêm Đao, y như một đám Hắc Bạch Vô Thường
đang đi gặt hái mạng sống khiến ngưoi ta tê cả da đầu.
Nó rắc rối đến mức chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm
thấy đau đầu như muốn nứt, thần thông, võ kỹ rối loạn,
mỗi một ánh đao như toát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Thoáng chốc, khí tức ấy đã nén đến mức tối đa.
“Vèo!”
Một luồng đao mang màu máu bổ thằng từ trên trời
xuống. Nó cực kỳ khổng lồ, vươn ra từ trong hư không,
nối liền cả đường chân trời, bồ ngang mọi thứ, tràn ngập
khí tức giết chóc.
Đao mang vừa nhúc nhích, cả bầu trời và mặt đất như
bị chém vỡ vụn làm đôi! Mà nó lại bổ thằng về phía Tô
Minh…
Khoảnh khắc ấy, Tô Minh giống như một con muỗi, mà
đao mang kia lại giống một kíp nổ hạt nhân, sự chấn động
ấy rất khủng bố.
Băng Quy Đạo Nhân nhìn màn hình tiên nguyên lầm
bầm: “Thiên Nữ, chào tạm biết người đàn ông của cô đi!”
“Không…”, lò luyện hồn điên cuồng run lên, 81 trận
pháp hủy diệt cũng run lên theo, y như sắp bị phá hủy.
Thiên Nữ mất hết lý trí gào lên.
Cùng lúc đó.
“Lão Quy, sẵn sàng đi, chúng ta sắp đi vào nền văn
minh Ám rồi!”, Tô Minh nói với Huyền Võ Tiên Quy.
Sau đó, Tô Minh như phát điên, chẳng những không
lùi, trái lại còn cầm Ma La Kiếm điên cuồng chém về phía
trước, nháy mắt đã chém ra 10 ngàn, 100 ngàn, 1 triệu
kiếm mang!
Anh không chút do dự, dốc hết sức mạnh vung kiếm.
Song, mỗi một kiếm cũng chỉ như kiến đụng phải rồng
thiêng, tờ giấy gặp phải lưỡi dao. Tất cả đều phí công.
Đao mang của Liêm Đao kia càng trở nên khổng lồ,
vắt ngang trời đất bổ thằng về phía Tô Minh.
Thế nhưng, Tô Minh cũng không lo lắng, mặt mày vẫn
bình tĩnh, kiên định như thường.
“Sắp, sắp rồi…”, trong lòng anh điên cuồng gào lên.
Anh liên tục vung kiếm lên chém ra không phải là vì
thừ ngăn cản Liêm Đao, mà là muốn giảm bớt sức mạnh của nó.
Vài giây sau.
“Đao mang kia chỉ còn lại khoảng 50% sức mạnh,
cũng tạm rồi!”, Tô Minh nghĩ bụng.
Bỗng dưng, anh không ra tay nữa, Ma La Kiếm hóa
thành vòng tay đeo trên cổ tay anh.
Tô Minh thể mà không định vung kiếm ngăn cản nó
nữa, trái lại, trước mặt anh lại xuất hiện một tấm chắn
bằng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng. Mà đây chỉ mới là tầng
thứ nhất.
Tầng thứ hai là tấm chắn bằng Thái U Hòa vô cùng vô tận.
Tầng thứ ba là tấm chắn bằng Pháp Nguyên
Trường Hà.
Tầng thứ tư là bia Huyền Diệu.
“Bốn tấm chắn đỡ một đao này, có lẽ mình sẽ thoi
thóp còn một hơi và bi nó đánh bay ra 150km!”
Hiền nhiên là đang giận.
Tô Minh không phối hợp khiến ông ta vô cùng bực tức.
Huống chi, ý trong lời Tô Minh là anh luyện hóa Kiếm Y
Không Tuyệt rất đơn giản. Vậy, Luyện Phù Sinh ông ta vì
luyện hóa nó mà cố gắng cả mấy chục triệu năm,
đến giờ cũng không thấy được chút thành công nào, thì chẳng
phải là hết sức vô dụng?
“Cứ phải để bổn tọa tiễn cậu xuống suối vàng sao?”,
Luyện Phù Sinh nổi lên sát khí, dù ông ta biết mối quan hệ
giữa Tô Minh và Thiên Nữ, nhưng cũng muốn giết anh. Dù
sao, Thiên Nữ còn chưa lo nổi cho mình nữa là.
“Tuy tôi rất tò mò suối vàng là như thế nào? Nhưng,
trước mắt tôi vẫn còn yêu đời lắm. Tôi nghĩ, tôi sẽ không
đi đâu”, Tô Minh cười nói.
“Đó cũng không phải là điều mà cậu quyết định được!
Chết đi cho bồn tọa! Liêm Đao Sát Thần, chém!”, sau đó,
Luyện Phù Sinh bỗng giơ tay lên, vô số ánh sáng màu
máu từ trong nền văn minh Hàn Uyên ùa đến rồi tụ lại trên
cánh tay Liêm Đao. Rõ ràng trông nó chẳng khác gì một
cánh tay bình thường, nhưng lúc này lại có cảm giác như
cánh tay của Thần Ma. Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm
thấy thần hồn như muốn nứt toạc, hết sức đáng sợ.
Đạo pháp giết chóc khủng bố sôi trào lượn lờ trên
cánh tay Liêm Đao, y như một đám Hắc Bạch Vô Thường
đang đi gặt hái mạng sống khiến ngưoi ta tê cả da đầu.
Nó rắc rối đến mức chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm
thấy đau đầu như muốn nứt, thần thông, võ kỹ rối loạn,
mỗi một ánh đao như toát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Thoáng chốc, khí tức ấy đã nén đến mức tối đa.
“Vèo!”
Một luồng đao mang màu máu bổ thằng từ trên trời
xuống. Nó cực kỳ khổng lồ, vươn ra từ trong hư không,
nối liền cả đường chân trời, bồ ngang mọi thứ, tràn ngập
khí tức giết chóc.
Đao mang vừa nhúc nhích, cả bầu trời và mặt đất như
bị chém vỡ vụn làm đôi! Mà nó lại bổ thằng về phía Tô
Minh…
Khoảnh khắc ấy, Tô Minh giống như một con muỗi, mà
đao mang kia lại giống một kíp nổ hạt nhân, sự chấn động
ấy rất khủng bố.
Băng Quy Đạo Nhân nhìn màn hình tiên nguyên lầm
bầm: “Thiên Nữ, chào tạm biết người đàn ông của cô đi!”
“Không…”, lò luyện hồn điên cuồng run lên, 81 trận
pháp hủy diệt cũng run lên theo, y như sắp bị phá hủy.
Thiên Nữ mất hết lý trí gào lên.
Cùng lúc đó.
“Lão Quy, sẵn sàng đi, chúng ta sắp đi vào nền văn
minh Ám rồi!”, Tô Minh nói với Huyền Võ Tiên Quy.
Sau đó, Tô Minh như phát điên, chẳng những không
lùi, trái lại còn cầm Ma La Kiếm điên cuồng chém về phía
trước, nháy mắt đã chém ra 10 ngàn, 100 ngàn, 1 triệu
kiếm mang!
Anh không chút do dự, dốc hết sức mạnh vung kiếm.
Song, mỗi một kiếm cũng chỉ như kiến đụng phải rồng
thiêng, tờ giấy gặp phải lưỡi dao. Tất cả đều phí công.
Đao mang của Liêm Đao kia càng trở nên khổng lồ,
vắt ngang trời đất bổ thằng về phía Tô Minh.
Thế nhưng, Tô Minh cũng không lo lắng, mặt mày vẫn
bình tĩnh, kiên định như thường.
“Sắp, sắp rồi…”, trong lòng anh điên cuồng gào lên.
Anh liên tục vung kiếm lên chém ra không phải là vì
thừ ngăn cản Liêm Đao, mà là muốn giảm bớt sức mạnh của nó.
Vài giây sau.
“Đao mang kia chỉ còn lại khoảng 50% sức mạnh,
cũng tạm rồi!”, Tô Minh nghĩ bụng.
Bỗng dưng, anh không ra tay nữa, Ma La Kiếm hóa
thành vòng tay đeo trên cổ tay anh.
Tô Minh thể mà không định vung kiếm ngăn cản nó
nữa, trái lại, trước mặt anh lại xuất hiện một tấm chắn
bằng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng. Mà đây chỉ mới là tầng
thứ nhất.
Tầng thứ hai là tấm chắn bằng Thái U Hòa vô cùng vô tận.
Tầng thứ ba là tấm chắn bằng Pháp Nguyên
Trường Hà.
Tầng thứ tư là bia Huyền Diệu.
“Bốn tấm chắn đỡ một đao này, có lẽ mình sẽ thoi
thóp còn một hơi và bi nó đánh bay ra 150km!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.