Chương 2382
Tô Minh
23/01/2022
Thình thịch, tim đập như trống!
Tiếp theo là toàn thân đau đớn.
Cảm giác đau như hàng chục ngàn con kiến đang
gặm cắn.
Sau đó là tình trạng thương tích, Tô Minh cảm nhận
được vết thương của mình hiện tại rất nghiêm trọng, chì
còn sót lại một hơi, xương cốt toàn thân gần như nát bấy.
Mặt khác, kiếm tâm của anh cũng im lặng, cây Thế
Giới gần như héo hoàn toàn.
Trong cơ thể, xương trở nên lẫn lộn như vừa trài qua
động đất.
Kinh mạch gần như đã tan vỡ hết.
Toàn bộ huyệt vị đều bị phá tan.
Chỉ có một thứ không thay đổi, nói chính xác hơn nó
biến đổi rồi, hình như đã mạnh hơn, chói mắt hơn,
đó là kho tàng huyết mạch.
“Chủ… chủ nhân, ngườ… người có lại ý thức nhanh
vậy sao?”, giọng của Huyền Võ Tiên Quy truyền ra.
“Lão quy, mi cũng có lại ý thức rồi sao?”
“Vâng, chủ nhân, tôi và người có khế ước chủ tớ mà,
người có lại ý thức thì tôi cũng có!”, Huyền Võ Tiên Quy
cũng mừng rỡ kinh ngạc: “Chủ nhân đúng là thần kỳ, tuy
rằng có lời đồn tu già võ đạo trục xuất xuống tầng Ám,
phí hoài thời gian vô tận, phải thích ứng vô số đêm ngày,
nếu như còn may mắn sống sót thì có thể sẽ từ từ sinh
ra một chút ý thức. Đương nhiên, ý thức kiểu này vẫn
thuộc về ý thức trong nhập ma và ma tính nhưng nó
cũng là ý thức. Nhưng thưa chủ nhân, người… sao… sao
người lại rớt vào tầng Ám mà lại có ý thức? Đúng là
không thể tin nổi!”
Khó trách sao Huyền Võ Tiên Quy lại kích động
như thế.
Đừng coi thường chút ý thức này, chỉ một chút đó
thôi thì khả năng sống sót cũng lớn hơn rất nhiều,
Vốn đĩ Huyền Võ Tiên Quy có thể để Tô Minh một
mình trục xuất, là chuyện kiểu coi ngựa sống thành ngựa
chết, chính Huyền Võ Tiên Quy cũng biết rõ là dù tiến
vào tầng Ám, ban đầu sẽ không có ý thức, là một cỗ máy
giết người mà thôi, không bằng cả dã thú. Đến văn minh
Ám thì chắc chắn sẽ bị trọng thương vì trục xuất, bị
thương nặng cộng thêm việc không có ý thức, trong một
trăm người, chín mươi chín sẽ chết ngay tại chỗ. Dù còn
may mắn sống sót thì trong cuộc đời dài dòng buồn
chán mất ý thức kia, kè đó cũng khó mà tồn tại. Suy cho
cùng, văn minh Ám cũng là thế giới của tu giả ma đạo
theo ý nào đó, hễ là gặp phải thứ gì, rất có khả năng sẽ bị giết!
Huyền Võ Tiên Quy thật sự cảm thấy cách coi ngựa
sống thành ngựa chết này cũng chỉ giúp Tô Minh kéo dài
thời gian từ vong thêm vài chục giây thôi.
Nhưng chết trong tay Luyện Phù Sinh và chết ở nền
văn minh Ám khác nhau rất lớn.
Nhưng làm sao ngờ được…
Má ơi!
Thần tích nha!
Có thần tích!
“Khụ khụ..”, Tô Minh không còn hơi sức đâu mà nói
chuyện với Huyền Võ Tiên Quy, vì thương tích của anh quá mạnh.
Nghiêm trọng tới mức không còn hơi đề nói.
Nặng tới mức hơi thở cũng trở nên mềm yếu.
Như ngọn nến trong gió, có thề bị dập tắt bất kỳ
lúc nào.
Vết thương đang từ từ chữa lành nhưng tốc độ chữa
lành rất chậm, điều này cũng dễ hiều, vì anh trục xuất,
năng lực tự chữa lành cực mạnh không bị mất nhưng
cũng giảm đi 90%.
Đương nhiên, Tô Minh cũng không lo lắng việc năng
lực tự chữa lành mất đi, cũng không lo cây Thế Giới và
kiếm tâm bị khô héo, lại càng không lo xưong cốt, lục
phủ ngũ tạng bị vỡ vụn, kinh mạch đứt gãy gì đó. Bởi chỉ
cần có thời gian, anh từ từ tác động kho tàng huyết
mạch là đều có thể chậm rãi khôi phục.
Kho tàng huyết mạch như mồi lửa trong đêm tối.
Phải, nó chỉ là ngòi nổ thôi.
Tiếp theo là toàn thân đau đớn.
Cảm giác đau như hàng chục ngàn con kiến đang
gặm cắn.
Sau đó là tình trạng thương tích, Tô Minh cảm nhận
được vết thương của mình hiện tại rất nghiêm trọng, chì
còn sót lại một hơi, xương cốt toàn thân gần như nát bấy.
Mặt khác, kiếm tâm của anh cũng im lặng, cây Thế
Giới gần như héo hoàn toàn.
Trong cơ thể, xương trở nên lẫn lộn như vừa trài qua
động đất.
Kinh mạch gần như đã tan vỡ hết.
Toàn bộ huyệt vị đều bị phá tan.
Chỉ có một thứ không thay đổi, nói chính xác hơn nó
biến đổi rồi, hình như đã mạnh hơn, chói mắt hơn,
đó là kho tàng huyết mạch.
“Chủ… chủ nhân, ngườ… người có lại ý thức nhanh
vậy sao?”, giọng của Huyền Võ Tiên Quy truyền ra.
“Lão quy, mi cũng có lại ý thức rồi sao?”
“Vâng, chủ nhân, tôi và người có khế ước chủ tớ mà,
người có lại ý thức thì tôi cũng có!”, Huyền Võ Tiên Quy
cũng mừng rỡ kinh ngạc: “Chủ nhân đúng là thần kỳ, tuy
rằng có lời đồn tu già võ đạo trục xuất xuống tầng Ám,
phí hoài thời gian vô tận, phải thích ứng vô số đêm ngày,
nếu như còn may mắn sống sót thì có thể sẽ từ từ sinh
ra một chút ý thức. Đương nhiên, ý thức kiểu này vẫn
thuộc về ý thức trong nhập ma và ma tính nhưng nó
cũng là ý thức. Nhưng thưa chủ nhân, người… sao… sao
người lại rớt vào tầng Ám mà lại có ý thức? Đúng là
không thể tin nổi!”
Khó trách sao Huyền Võ Tiên Quy lại kích động
như thế.
Đừng coi thường chút ý thức này, chỉ một chút đó
thôi thì khả năng sống sót cũng lớn hơn rất nhiều,
Vốn đĩ Huyền Võ Tiên Quy có thể để Tô Minh một
mình trục xuất, là chuyện kiểu coi ngựa sống thành ngựa
chết, chính Huyền Võ Tiên Quy cũng biết rõ là dù tiến
vào tầng Ám, ban đầu sẽ không có ý thức, là một cỗ máy
giết người mà thôi, không bằng cả dã thú. Đến văn minh
Ám thì chắc chắn sẽ bị trọng thương vì trục xuất, bị
thương nặng cộng thêm việc không có ý thức, trong một
trăm người, chín mươi chín sẽ chết ngay tại chỗ. Dù còn
may mắn sống sót thì trong cuộc đời dài dòng buồn
chán mất ý thức kia, kè đó cũng khó mà tồn tại. Suy cho
cùng, văn minh Ám cũng là thế giới của tu giả ma đạo
theo ý nào đó, hễ là gặp phải thứ gì, rất có khả năng sẽ bị giết!
Huyền Võ Tiên Quy thật sự cảm thấy cách coi ngựa
sống thành ngựa chết này cũng chỉ giúp Tô Minh kéo dài
thời gian từ vong thêm vài chục giây thôi.
Nhưng chết trong tay Luyện Phù Sinh và chết ở nền
văn minh Ám khác nhau rất lớn.
Nhưng làm sao ngờ được…
Má ơi!
Thần tích nha!
Có thần tích!
“Khụ khụ..”, Tô Minh không còn hơi sức đâu mà nói
chuyện với Huyền Võ Tiên Quy, vì thương tích của anh quá mạnh.
Nghiêm trọng tới mức không còn hơi đề nói.
Nặng tới mức hơi thở cũng trở nên mềm yếu.
Như ngọn nến trong gió, có thề bị dập tắt bất kỳ
lúc nào.
Vết thương đang từ từ chữa lành nhưng tốc độ chữa
lành rất chậm, điều này cũng dễ hiều, vì anh trục xuất,
năng lực tự chữa lành cực mạnh không bị mất nhưng
cũng giảm đi 90%.
Đương nhiên, Tô Minh cũng không lo lắng việc năng
lực tự chữa lành mất đi, cũng không lo cây Thế Giới và
kiếm tâm bị khô héo, lại càng không lo xưong cốt, lục
phủ ngũ tạng bị vỡ vụn, kinh mạch đứt gãy gì đó. Bởi chỉ
cần có thời gian, anh từ từ tác động kho tàng huyết
mạch là đều có thể chậm rãi khôi phục.
Kho tàng huyết mạch như mồi lửa trong đêm tối.
Phải, nó chỉ là ngòi nổ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.