Chương 259
Tô Minh
29/09/2021
Hơn nữa dáng vóc, khí chất của Tiêu Nhược Dư... lại thuộc loại cực phẩm.
Thêm nữa, với thân phận của cô ta, cưới được cô ta thì nhà họ Phong sẽ có tư cách để tranh đoạt vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh.
Ông nội là Đại cung phụng, thực lực và thế lực đều rất mạnh, không phải chỉ thua có một tầng danh nghĩa kia sao? Chức vị hội trưởng của Tiêu Nhược Dư chính là tầng danh nghĩa đó.
Trong tay Tiêu Nhược Dư có chìa khoá của kho báu, trở thành người đàn ông của cô ta, kho báu không phải cũng là của mình hay sao?
Hít sâu một hơi, Phong Minh sải bước chân đi, hắn muốn đi qua trung viện vào trong hậu đường...
Nhưng lại bị dì Cầm ngăn lại.
"Phong Minh, cô chủ đang chữa bệnh, không thể bị làm phiền".
"Dì...", Phong Minh nhìn sâu vào dì Cầm: "Dì Cầm, dù sao dì
cũng là người của đấu giá Tứ Đỉnh, bây giờ dì ngăn tôi lại, ngộ nhỡ Nhược Dư có mệnh hệ gì thì dì không gánh được cơn giận giữ cúa tôi đâu .
Dì Cầm vẫn không hề tránh ra.
"Đáng chết!", Phong Minh siết chặt nắm tay, trong đầu không kiềm được mà tưởng tượng Tiêu Nhược Dư lúc này có phải đang nằm bên dưới cơ thể người đàn ông kia, bị hắn chinh
phạt? V.V....
Càng nghĩ, khí tức lại càng không ổn định.
Trong lúc tưởng tượng lung tung, mặt Phong Minh đã đỏ lựng cả lên: "Dì Cầm, tránh ra!!!"
Hắn ta hét lên.
Âm lượng hơi to.
Thậm chí còn mang theo ý giết người.
Dì Cầm không hề biến sắc, nhưng vẫn ngăn lại.
Phong Minh hận không thể dứt khoát ra tay, nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của dì Cầm.
"Phong Minh, hay là ngồi
xuống yên tâm uống chút trà, cô chủ sẽ ra ngoài nhanh thôi, cậu Tô đang chữa bệnh cho cô chủ, quả thực không thể bị làm phiền".
"Họ Tô à?", Phong Minh hít sâu một hơi, dường như đã bình tĩnh lại, sau đó thực sự ngồi xuống trên sô pha, tì nữ mang trà lên, hắn ta bắt đầu uống trà nhưng trong ánh mắt thì hừng hực ý muốn giết người.
Thêm nữa, với thân phận của cô ta, cưới được cô ta thì nhà họ Phong sẽ có tư cách để tranh đoạt vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh.
Ông nội là Đại cung phụng, thực lực và thế lực đều rất mạnh, không phải chỉ thua có một tầng danh nghĩa kia sao? Chức vị hội trưởng của Tiêu Nhược Dư chính là tầng danh nghĩa đó.
Trong tay Tiêu Nhược Dư có chìa khoá của kho báu, trở thành người đàn ông của cô ta, kho báu không phải cũng là của mình hay sao?
Hít sâu một hơi, Phong Minh sải bước chân đi, hắn muốn đi qua trung viện vào trong hậu đường...
Nhưng lại bị dì Cầm ngăn lại.
"Phong Minh, cô chủ đang chữa bệnh, không thể bị làm phiền".
"Dì...", Phong Minh nhìn sâu vào dì Cầm: "Dì Cầm, dù sao dì
cũng là người của đấu giá Tứ Đỉnh, bây giờ dì ngăn tôi lại, ngộ nhỡ Nhược Dư có mệnh hệ gì thì dì không gánh được cơn giận giữ cúa tôi đâu .
Dì Cầm vẫn không hề tránh ra.
"Đáng chết!", Phong Minh siết chặt nắm tay, trong đầu không kiềm được mà tưởng tượng Tiêu Nhược Dư lúc này có phải đang nằm bên dưới cơ thể người đàn ông kia, bị hắn chinh
phạt? V.V....
Càng nghĩ, khí tức lại càng không ổn định.
Trong lúc tưởng tượng lung tung, mặt Phong Minh đã đỏ lựng cả lên: "Dì Cầm, tránh ra!!!"
Hắn ta hét lên.
Âm lượng hơi to.
Thậm chí còn mang theo ý giết người.
Dì Cầm không hề biến sắc, nhưng vẫn ngăn lại.
Phong Minh hận không thể dứt khoát ra tay, nhưng hắn ta lại không phải là đối thủ của dì Cầm.
"Phong Minh, hay là ngồi
xuống yên tâm uống chút trà, cô chủ sẽ ra ngoài nhanh thôi, cậu Tô đang chữa bệnh cho cô chủ, quả thực không thể bị làm phiền".
"Họ Tô à?", Phong Minh hít sâu một hơi, dường như đã bình tĩnh lại, sau đó thực sự ngồi xuống trên sô pha, tì nữ mang trà lên, hắn ta bắt đầu uống trà nhưng trong ánh mắt thì hừng hực ý muốn giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.