Chương 757: Cô hại chết tôi rồi
Tô Minh
12/11/2021
“Để chứng minh cho anh thấy cò ta yêu anh cỡ nào chứ sao! Tôi nghĩ nếu
anh cảm động, đồng ý tiếp nhận cô ta sẽ là điều cô ta muốn thấy nhất, dù có trả giá bằng tính mạng!”, Thiên Nữ Tạo Hóa cười nói: “Huống chi,
không phải còn có anh à? Dù sao rắc rối trên người anh cũng cả đống, giờ thêm vụ Tiêu Nguyệt nữa cũng chẳng thấm tháp gì”.
“Thiên Nữ tiền bối, sao tôi lại có cảm giác như cò không muốn tôi sống yên ốn nhí? , Tô
Minh cạn lời.
“Anh nhận ra rồi hả?”, Thiên Nữ Tạo Hóa hừ lạnh: “Sống yên Ổn thì sẽ không trưởng thành được, giờ một là anh từ bỏ Tiêu Nguyệt, hai là bảo vệ cô ta và trở thành kẻ địch của 99% thế lực trong thế giới Tiếu Thiên. Tôi nghĩ chắc anh sẽ chọn cái thứ hai thôi. Sau đó, thời gian tới, anh sẽ chìm trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Thế chẳng phải tốt à? Không bị tình hình ép buộc thì anh sẽ mãi lười biếng mất”.
Khóe miệng Tô Minh giật tăng tăng.
Anh có chút muốn văng tục.
Trên trời.
Ánh mắt Viên Thần Thường đầy phức tạp, âm u nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt: “Đáng hả?”
Bà ta biết sau khi Tiêu Nguyệt thi triển thần thông kéo được năng lượng của các vì sao xuống sẽ có hậu quả gì.
Vì một người đàn ông.
Đáng ư?
Bà ta bỗng cảm thấy mình không hiểu đệ tử của mình.
Chẳng hiểu một chút nào hết.
“Đáng chứ, sư tôn, người còn muốn giết anh ấy sao? Nếu còn, vậy giờ con sẽ tiễn người xuống suối vàng!”, Tiêu Nguyệt nói một cách hết sức nghiêm túc.
Viên Thần Thường lại chẳng còn chút sát khí nào.
Bà ta hơi mệt mỏi.
Bà ta biết, Tiêu Nguyệt tiêu rồi!
Đệ tử yêu nghiệt xuất sắc của bà ta xong rồi!
Bị các thế lực nhằm vào thì xong thật rồi!
Bà ta cũng chắng còn lòng dạ nào đi giết Tò Minh. Trước đó, Viên Thần Thường muốn giết anh là vì Tô Minh sẽ kéo chân Tiêu Nguyệt. Còn giờ, Tiêu Nguyệt sắp tiêu rồi, Tô Minh có chết hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Vả lại, vết thương của bà ta cũng khá nặng, vì ngăn cản một kiếm kia của Tiêu Nguyệt mà lúc này thực lực chỉ còn dư lại một phần mười. Muốn giết Tô Minh cũng không được.
Viên Thần Thường cũng không định bảo vệ Tiêu Nguyệt, vì làm thế sẽ phải đối mặt với vô số thế lực cực mạnh.
Bà ta không làm được.
Không có sức mà làm điều đó.
Cũng không thể làm vậy.
“Bọn họ đến rồi”, Viên Thần Thường nói, trong ánh mắt lóe lên vô vàn cảm xúc, mà nhiều nhất chính là sự đáng tiếc.
Bọn họ ở đây chỉ mới là những thế lực đáng sợ gần Thiên Đường Ngục.
Họ cảm nhận được sự thay đổi của các vì sao nên biết thần thòng kia.
Bèn sốt ruột, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Viên Thần Thường loáng thoáng nghe được sự ầm ĩ trong hư không.
“Tô Minh, vừa gặp đã phải xa nhau rồi”, Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra nỗi tủi thân, tình yêu say đắm và sự kiên định.
Cô ta phải đi.
Không đi sẽ vạ lây cho Tô Minh.
Tiếp đó, cô ta sẽ trở thành kẻ địch của vô số thế lực hùng
mạnh ở toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.
Người có thứ quý giá trong mình thường bị người khác dòm ngó.
Cò ta giống như một đứa trẻ cầm một thỏi vàng đứng rêu rao trên đường.
Mà kết quả thì ai cũng biết rồi đó.
Thế nhưng, cô ta không hối hận.
Cô ta không thi triến “Nhật Nguyệt Tinh Thần” thì sẽ không ngăn cản được Viên Thần
Thường.
Viên Thần Thường sẽ giết Tò Minh – người đàn ông duy nhất mà mình yêu dù ở kiếp này hay kiếp sau!
Tiêu Nguyệt nói xong định thi triển thân pháp bỏ đi.
Rời khỏi Thiên Đường Ngục này.
Nhưng cò ta vừa thi triển thì chợt phát hiện mình bị người ta kéo lại.
Bàn tay nhỏ bé của cò ta bị Tò Minh nắm lấy.
“Tòi cho cò đi rồi à?”, Tò Minh bình tĩnh, nghiêm túc nói.
Tiêu Nguyệt run lên.
Nước mắt rơi như mưa.
Như là quay trở lại một năm kia.
“Xin lỗi”, Tiêu Nguyệt nỉ non.
Năm nấy, Tô Minh bị chôn sống trong núi, không biết sống chết, còn mình lại không ở bên anh.
Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô ta lại đau đớn như nhỏ máu.
“Tôi tạm thời sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, đợi còn sống rồi nói sau”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
“Anh Minh, anh vẫn kiêu ngạo như trước, rõ ràng là còn yêu em”, Tiêu Nguyệt lại chẳng chút tức giận, bĩu môi, sau đó cười khúc khích.
Vẻ mặt Tô Minh thì hết sức nghiêm túc.
Bởi vì người tới không chỉ có một thế lực.
Hơn nữa còn rất mạnh!
“Thiên Nữ tiền bối, cò hại
chết tôi rồi!”, Tô Minh càng muốn văng tục.
“Không sao, nếu thật sự sắp chết, bốn Thiên Nữ sẽ ra tay cứu anh”, Thiên Nữ Tạo Hóa trưng ra vẻ xem trò hay.
Đúng lúc này.
Ngư Dung Băng cũng xuất hiện bên cạnh Tò Minh.
Tô Minh nhìn Ngư Dung Băng nói: “Cô nên rời đi”.
Ngư Dung Băng không đáp, nhưng thái độ rõ ràng là không đi, cò ta muốn đối mặt chuyện này với Tô Minh.
Bên trái là Tiêu Nguyệt, bên phải là Ngư Dung Băng.
Hai cò cũng không phàn nàn, bằng lòng sống chết với anh.
Quang trọng hơn là cả hai đều có vẻ ngoài tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Có điều, sự hâm mộ ấy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Khoảng 10 giây sau, toàn bộ Thiên Đường Ngục như bị một cơn cuồng phong bao trùm, rung lẳc dữ dội giống như có thế nố tung bất cứ lúc nào.
Khí thế khiến người ta tuyệt vọng bao trùm Thiên Đường Ngục.
Mà còn không chỉ một luồng.
Vô số tu giả võ đạo trong Thiên Đường Ngục cảm thấy khó thở, vẻ mặt đổi tới đổi lui, hoảng sợ nhìn không gian trước mặt ba người Tô Minh.
Họ có cảm giác hư không trước mặt ba người Tò Minh phảng phất có từng luồng khí thế mạnh mẽ khó có thế chống lại đang ngày càng đến gần.
Lại qua 10 giây.
Bỗng nhiên.
“Ầm!”
Tiếng không gian bị xé rách một cách tàn nhẫn chợt bùng nõ.
Một con tàu bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả con tàu có màu vàng, dài khoảng 100m, cực kỳ khổng lồ.
Trên tàu có hơn 10 người đang đứng.
Có thanh niên, trung niên, ông lão, đủ cả.
“Thiên Nữ tiền bối, sao tôi lại có cảm giác như cò không muốn tôi sống yên ốn nhí? , Tô
Minh cạn lời.
“Anh nhận ra rồi hả?”, Thiên Nữ Tạo Hóa hừ lạnh: “Sống yên Ổn thì sẽ không trưởng thành được, giờ một là anh từ bỏ Tiêu Nguyệt, hai là bảo vệ cô ta và trở thành kẻ địch của 99% thế lực trong thế giới Tiếu Thiên. Tôi nghĩ chắc anh sẽ chọn cái thứ hai thôi. Sau đó, thời gian tới, anh sẽ chìm trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Thế chẳng phải tốt à? Không bị tình hình ép buộc thì anh sẽ mãi lười biếng mất”.
Khóe miệng Tô Minh giật tăng tăng.
Anh có chút muốn văng tục.
Trên trời.
Ánh mắt Viên Thần Thường đầy phức tạp, âm u nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt: “Đáng hả?”
Bà ta biết sau khi Tiêu Nguyệt thi triển thần thông kéo được năng lượng của các vì sao xuống sẽ có hậu quả gì.
Vì một người đàn ông.
Đáng ư?
Bà ta bỗng cảm thấy mình không hiểu đệ tử của mình.
Chẳng hiểu một chút nào hết.
“Đáng chứ, sư tôn, người còn muốn giết anh ấy sao? Nếu còn, vậy giờ con sẽ tiễn người xuống suối vàng!”, Tiêu Nguyệt nói một cách hết sức nghiêm túc.
Viên Thần Thường lại chẳng còn chút sát khí nào.
Bà ta hơi mệt mỏi.
Bà ta biết, Tiêu Nguyệt tiêu rồi!
Đệ tử yêu nghiệt xuất sắc của bà ta xong rồi!
Bị các thế lực nhằm vào thì xong thật rồi!
Bà ta cũng chắng còn lòng dạ nào đi giết Tò Minh. Trước đó, Viên Thần Thường muốn giết anh là vì Tô Minh sẽ kéo chân Tiêu Nguyệt. Còn giờ, Tiêu Nguyệt sắp tiêu rồi, Tô Minh có chết hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Vả lại, vết thương của bà ta cũng khá nặng, vì ngăn cản một kiếm kia của Tiêu Nguyệt mà lúc này thực lực chỉ còn dư lại một phần mười. Muốn giết Tô Minh cũng không được.
Viên Thần Thường cũng không định bảo vệ Tiêu Nguyệt, vì làm thế sẽ phải đối mặt với vô số thế lực cực mạnh.
Bà ta không làm được.
Không có sức mà làm điều đó.
Cũng không thể làm vậy.
“Bọn họ đến rồi”, Viên Thần Thường nói, trong ánh mắt lóe lên vô vàn cảm xúc, mà nhiều nhất chính là sự đáng tiếc.
Bọn họ ở đây chỉ mới là những thế lực đáng sợ gần Thiên Đường Ngục.
Họ cảm nhận được sự thay đổi của các vì sao nên biết thần thòng kia.
Bèn sốt ruột, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Viên Thần Thường loáng thoáng nghe được sự ầm ĩ trong hư không.
“Tô Minh, vừa gặp đã phải xa nhau rồi”, Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra nỗi tủi thân, tình yêu say đắm và sự kiên định.
Cô ta phải đi.
Không đi sẽ vạ lây cho Tô Minh.
Tiếp đó, cô ta sẽ trở thành kẻ địch của vô số thế lực hùng
mạnh ở toàn bộ thế giới Tiểu Thiên.
Người có thứ quý giá trong mình thường bị người khác dòm ngó.
Cò ta giống như một đứa trẻ cầm một thỏi vàng đứng rêu rao trên đường.
Mà kết quả thì ai cũng biết rồi đó.
Thế nhưng, cô ta không hối hận.
Cô ta không thi triến “Nhật Nguyệt Tinh Thần” thì sẽ không ngăn cản được Viên Thần
Thường.
Viên Thần Thường sẽ giết Tò Minh – người đàn ông duy nhất mà mình yêu dù ở kiếp này hay kiếp sau!
Tiêu Nguyệt nói xong định thi triển thân pháp bỏ đi.
Rời khỏi Thiên Đường Ngục này.
Nhưng cò ta vừa thi triển thì chợt phát hiện mình bị người ta kéo lại.
Bàn tay nhỏ bé của cò ta bị Tò Minh nắm lấy.
“Tòi cho cò đi rồi à?”, Tò Minh bình tĩnh, nghiêm túc nói.
Tiêu Nguyệt run lên.
Nước mắt rơi như mưa.
Như là quay trở lại một năm kia.
“Xin lỗi”, Tiêu Nguyệt nỉ non.
Năm nấy, Tô Minh bị chôn sống trong núi, không biết sống chết, còn mình lại không ở bên anh.
Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô ta lại đau đớn như nhỏ máu.
“Tôi tạm thời sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, đợi còn sống rồi nói sau”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
“Anh Minh, anh vẫn kiêu ngạo như trước, rõ ràng là còn yêu em”, Tiêu Nguyệt lại chẳng chút tức giận, bĩu môi, sau đó cười khúc khích.
Vẻ mặt Tô Minh thì hết sức nghiêm túc.
Bởi vì người tới không chỉ có một thế lực.
Hơn nữa còn rất mạnh!
“Thiên Nữ tiền bối, cò hại
chết tôi rồi!”, Tô Minh càng muốn văng tục.
“Không sao, nếu thật sự sắp chết, bốn Thiên Nữ sẽ ra tay cứu anh”, Thiên Nữ Tạo Hóa trưng ra vẻ xem trò hay.
Đúng lúc này.
Ngư Dung Băng cũng xuất hiện bên cạnh Tò Minh.
Tô Minh nhìn Ngư Dung Băng nói: “Cô nên rời đi”.
Ngư Dung Băng không đáp, nhưng thái độ rõ ràng là không đi, cò ta muốn đối mặt chuyện này với Tô Minh.
Bên trái là Tiêu Nguyệt, bên phải là Ngư Dung Băng.
Hai cò cũng không phàn nàn, bằng lòng sống chết với anh.
Quang trọng hơn là cả hai đều có vẻ ngoài tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Có điều, sự hâm mộ ấy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Khoảng 10 giây sau, toàn bộ Thiên Đường Ngục như bị một cơn cuồng phong bao trùm, rung lẳc dữ dội giống như có thế nố tung bất cứ lúc nào.
Khí thế khiến người ta tuyệt vọng bao trùm Thiên Đường Ngục.
Mà còn không chỉ một luồng.
Vô số tu giả võ đạo trong Thiên Đường Ngục cảm thấy khó thở, vẻ mặt đổi tới đổi lui, hoảng sợ nhìn không gian trước mặt ba người Tô Minh.
Họ có cảm giác hư không trước mặt ba người Tò Minh phảng phất có từng luồng khí thế mạnh mẽ khó có thế chống lại đang ngày càng đến gần.
Lại qua 10 giây.
Bỗng nhiên.
“Ầm!”
Tiếng không gian bị xé rách một cách tàn nhẫn chợt bùng nõ.
Một con tàu bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả con tàu có màu vàng, dài khoảng 100m, cực kỳ khổng lồ.
Trên tàu có hơn 10 người đang đứng.
Có thanh niên, trung niên, ông lão, đủ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.