Chương 450: Cô Lữ! Lữ tiền bối đâu?
Tô Minh
10/10/2021
Vô cùng sốt ruột.
Bởi vì thời gian chính là sinh mạng.
Tâm năm phút sau Lữ Thanh Thanh quay lại.
"Cô Lữ! Lữ tiền bối đâu?", Diệp Mộ Cấn vội hỏi.
"Ha ha... ông tôi không gặp. Ông tòi nhìn qua tín vật cô đưa, ông bảo là giả, ông không quen tín vật này", Lữ Thanh Thanh tiện miệng nói.
Tất nhiên đây chỉ là nói dối.
Cô ta có đến nơi ở của đại trưởng lão nhưng không hề gõ cửa phòng nên ông nội cô ta không biết.
Vần là câu nói đó, cò ta không muốn để ông nội biết đến sự tồn tại của Diệp Mộ Cẩn. Nhưng cò ta cũng không thế nuốt lời trước mặt mọi người, vì vậy cò ta mới nghĩ ra cách này.
Đúng là vò cùng logic!
Câu nói của Lữ Thanh Thanh vừa dứt thì những đệ tử ở Huyền Thanh Tông ban đầu tin Diệp Mộ Cẩn, lúc này đều chế giễu: "Xinh đẹp như này mà không ngờ không nói câu nào thật cả, đúng là kẻ lừa đảo".
"Tôi bảo rồi mà, làm sao đại
trưởng lão lại từng gặp nguy hiếm đến tính mạng được? Lại còn được người khác cứu mạng nữa chứ? Câu chuyện này không buồn cười chút nào".
"Lần này đúng là quỳ vô ích rồi, cho chết!”
"Không thể nào!”, sắc mặt Diệp Mộ Cấn tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Ông mình không thế nói dối chuyện này được, ông cũng không có lý do gì phải nói dối.
Lẽ nào, Lữ Chân Tuân cố ý
phủ nhận? Nếu quả là như vậy thì đúng là không có hy vọng gì nữa rồi.
Diệp Mộ Cẩn vô cùng tuyệt vọng.
Bởi vì thời gian chính là sinh mạng.
Tâm năm phút sau Lữ Thanh Thanh quay lại.
"Cô Lữ! Lữ tiền bối đâu?", Diệp Mộ Cấn vội hỏi.
"Ha ha... ông tôi không gặp. Ông tòi nhìn qua tín vật cô đưa, ông bảo là giả, ông không quen tín vật này", Lữ Thanh Thanh tiện miệng nói.
Tất nhiên đây chỉ là nói dối.
Cô ta có đến nơi ở của đại trưởng lão nhưng không hề gõ cửa phòng nên ông nội cô ta không biết.
Vần là câu nói đó, cò ta không muốn để ông nội biết đến sự tồn tại của Diệp Mộ Cẩn. Nhưng cò ta cũng không thế nuốt lời trước mặt mọi người, vì vậy cò ta mới nghĩ ra cách này.
Đúng là vò cùng logic!
Câu nói của Lữ Thanh Thanh vừa dứt thì những đệ tử ở Huyền Thanh Tông ban đầu tin Diệp Mộ Cẩn, lúc này đều chế giễu: "Xinh đẹp như này mà không ngờ không nói câu nào thật cả, đúng là kẻ lừa đảo".
"Tôi bảo rồi mà, làm sao đại
trưởng lão lại từng gặp nguy hiếm đến tính mạng được? Lại còn được người khác cứu mạng nữa chứ? Câu chuyện này không buồn cười chút nào".
"Lần này đúng là quỳ vô ích rồi, cho chết!”
"Không thể nào!”, sắc mặt Diệp Mộ Cấn tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Ông mình không thế nói dối chuyện này được, ông cũng không có lý do gì phải nói dối.
Lẽ nào, Lữ Chân Tuân cố ý
phủ nhận? Nếu quả là như vậy thì đúng là không có hy vọng gì nữa rồi.
Diệp Mộ Cẩn vô cùng tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.