Chương 11: Cũng chỉ là loại tầm thường thôi.
Tô Minh
14/09/2021
"Hây...”
Đã thấy Tô Minh đột ngột giơ một chân lên, tung một cú đá 360 độ.
Mỗi một cú đá đều vô cùng chính xác, đá trúng cây côn với uy lực rất lớn.
Khi chân của Tô Minh chạm vào cây côn, cây côn liền bật ngược trở lại, đập trúng vào trúng đầu, cánh tay, và ngực đám vệ sĩ nhà họ Từ.
Tốc độ đá cực nhanh, thậm chí còn có chút hung bạo.
Trong nháy mắt, đám vệ sĩ nhà họ Từ vây xung quanh anh liền bị đá bay ra ngoài, máu me be bét cùng với những tiếng kêu la thảm thiết.
Nhìn kỹ, đầu của mấy tên vệ sĩ hơi lõm xuống, điều này đủ để chứng minh lực đá của Tô Minh lớn tới thế nào.
Chỉ trong chốc lát, đại sảnh tràn ngập mùi hương của hoa hồng bỗng chốc bị mùi máu tanh nồng bao phủ, máu tươi đỏ thẫm lan tràn càng làm nổi bật lên vẻ diễm lệ của hoa hồng.
Tô Minh không cần dùng đến chân khí, bởi đây chẳng khác nào việc giết gà phải dùng đến dao mổ trâu.
Đối phó với đám lâu la tiểu tốt này mà phải dùng chân khí cùng vũ khí, vậy làm sao có thể đối phó với cao thủ?
"Cái gì?”
Trong đại sảnh, những nhân vật nổi tiếng có máu mặt ở thành phố Dương Giang, cùng đám cậu ấm cô chiêu tới tham dự hôn lễ đều trợn tròn mắt há hốc mồm ra nhìn.
Tô Minh không sử dụng chân khí lẫn vũ khí, nhưng anh đã có thể đánh bại mười đến hai mươi tên vệ sĩ nhà họ Từ, chỉ trong một hai tích tắc ngắn ngủi dưới mặt đất đều là máu tươi chói mắt, thật sự quá mức chấn động.
Hiệu ứng về thị giác quá bùng nổ.
Ngay cả những màn võ thuật ở trong phim điện ảnh cũng không quyết liệt hung bạo đến vậy.
Điều này...
Làm sao có thể xảy ra?
Đây là cậu ấm suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, rượu chè gái gú số một thành phố Dương Giang hay sao?
Sự chấn động lúc này thật lòng khó mà tưởng tượng nổi.
Càng không thể nào tiếp thu được.
Giống như là một gã ăn mày trong mắt mọi người bỗng một ngày trở thành người giàu nhất thế giới!
Loại tương phản này khiến tất mọi người không sao tiếp nhận nổi!
"Anh ta...”
, ngay cả Trần Chỉ Tình cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh: "Thực lực như vậy, có thể so với với tầng tụ khí của những người nhập môn phải không?”
Con đường võ đạo đi từ yếu đến mạnh, được chia thành các cấp bậc như tụ khí, bậc thầy, thiên vị, tôn giả...
Cảnh giới tụ khí là cảnh giới thấp nhất của người tu luyện võ đạo, nhưng so với người bình thường đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có sự khác biệt về mặt bản chất.
Tô Minh vừa mới thể hiện thực lực, quả thật có hơi khoa trương.
"Chẳng trách anh ta tự tin có thể biến Từ Viêm trở thành người chết?”
, Trần Chỉ Tình tự lẩm bẩm, nhưng cũng có chút hưng phấn, thật ra Trần Chỉ Tình cũng là một con người ưa thích đánh giết.
"Thú vị", Trần Lão vẫn luôn ngồi trầm tĩnh tại bàn chính, cũng có chút kinh ngạc nói nhỏ.
Nghiêm Lão ngồi cùng bàn với Trần Lão lại có phần thản nhiên nói: "Thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, chân khí không hề dao động, cũng không phải là người luyện võ".
Giọng nói nhàn nhạt lộ ra vẻ coi thường.
Không phải là người luyện võ, có mạnh đến mấy cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi.
Trần Lão không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn người đàn ông trung niên mặc áo xanh đứng bên cạnh Nghiêm Lão và Nghiêm phu nhân, người khác có thể không biết nhưng Trần Lão có thể nhận ra ông ta.
Người này tên là Nghiêm Chân, là cận vệ bên người Nghiêm Lão.
Thực lực rất mạnh, có lời đồn, người này đã đạt đến tụ khí trung kỳ.
Đừng có xem thường giai đoạn giữa của tụ khí, cho dù nhà họ Trần cũng chỉ có một tụ khí trung kỳ mà thôi, nhà họ Trần có tất cả bốn người luyện võ, trong đó ba người đều là tụ khí sơ kỳ.
Tụ khí trung kỳ đã rất mạnh rồi.
Về phần tụ khí cao cấp, đám người nhà họ Trần nhà họ Nghiêm không cần nghĩ cũng biết, bởi vì võ công của gia tộc truyền lại không đủ để tu luyện lên tầng cao hơn.
"Xông lên...!
Phế vật, một đám rác rưởi!
Giết nó đi!
Nó chỉ có một mình, sợ cái quái gì?
Đứa nào giết được nó, thưởng cho mười triệu!
!
!”
, lúc này, Từ Viêm tức giận rống lên.
Nhưng cũng chẳng có gì phải sợ.
Bởi vì, cùng lắm chỉ có một đến hai chục tên vệ sĩ bị thương nặng mà thôi, còn cả bảy tám mươi tên nữa, trọng thưởng hậu hĩnh như vậy ắt có người xông lên.
Đám vệ sĩ làm cái nghề này vì sao?
Bởi vì tiền là chính.
Hiện tại, có mười triệu ở ngay trước mắt, đương nhiên sẽ nảy sinh lòng tham, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan, hừng hực khí thế xông về phía Tô Minh.
Như thủy triều vây quanh.
Sử dụng chiến thuật bao vây.
Trực tiếp dồn Tô Minh vào chân tường.
Đã thấy Tô Minh đột ngột giơ một chân lên, tung một cú đá 360 độ.
Mỗi một cú đá đều vô cùng chính xác, đá trúng cây côn với uy lực rất lớn.
Khi chân của Tô Minh chạm vào cây côn, cây côn liền bật ngược trở lại, đập trúng vào trúng đầu, cánh tay, và ngực đám vệ sĩ nhà họ Từ.
Tốc độ đá cực nhanh, thậm chí còn có chút hung bạo.
Trong nháy mắt, đám vệ sĩ nhà họ Từ vây xung quanh anh liền bị đá bay ra ngoài, máu me be bét cùng với những tiếng kêu la thảm thiết.
Nhìn kỹ, đầu của mấy tên vệ sĩ hơi lõm xuống, điều này đủ để chứng minh lực đá của Tô Minh lớn tới thế nào.
Chỉ trong chốc lát, đại sảnh tràn ngập mùi hương của hoa hồng bỗng chốc bị mùi máu tanh nồng bao phủ, máu tươi đỏ thẫm lan tràn càng làm nổi bật lên vẻ diễm lệ của hoa hồng.
Tô Minh không cần dùng đến chân khí, bởi đây chẳng khác nào việc giết gà phải dùng đến dao mổ trâu.
Đối phó với đám lâu la tiểu tốt này mà phải dùng chân khí cùng vũ khí, vậy làm sao có thể đối phó với cao thủ?
"Cái gì?”
Trong đại sảnh, những nhân vật nổi tiếng có máu mặt ở thành phố Dương Giang, cùng đám cậu ấm cô chiêu tới tham dự hôn lễ đều trợn tròn mắt há hốc mồm ra nhìn.
Tô Minh không sử dụng chân khí lẫn vũ khí, nhưng anh đã có thể đánh bại mười đến hai mươi tên vệ sĩ nhà họ Từ, chỉ trong một hai tích tắc ngắn ngủi dưới mặt đất đều là máu tươi chói mắt, thật sự quá mức chấn động.
Hiệu ứng về thị giác quá bùng nổ.
Ngay cả những màn võ thuật ở trong phim điện ảnh cũng không quyết liệt hung bạo đến vậy.
Điều này...
Làm sao có thể xảy ra?
Đây là cậu ấm suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, rượu chè gái gú số một thành phố Dương Giang hay sao?
Sự chấn động lúc này thật lòng khó mà tưởng tượng nổi.
Càng không thể nào tiếp thu được.
Giống như là một gã ăn mày trong mắt mọi người bỗng một ngày trở thành người giàu nhất thế giới!
Loại tương phản này khiến tất mọi người không sao tiếp nhận nổi!
"Anh ta...”
, ngay cả Trần Chỉ Tình cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh: "Thực lực như vậy, có thể so với với tầng tụ khí của những người nhập môn phải không?”
Con đường võ đạo đi từ yếu đến mạnh, được chia thành các cấp bậc như tụ khí, bậc thầy, thiên vị, tôn giả...
Cảnh giới tụ khí là cảnh giới thấp nhất của người tu luyện võ đạo, nhưng so với người bình thường đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có sự khác biệt về mặt bản chất.
Tô Minh vừa mới thể hiện thực lực, quả thật có hơi khoa trương.
"Chẳng trách anh ta tự tin có thể biến Từ Viêm trở thành người chết?”
, Trần Chỉ Tình tự lẩm bẩm, nhưng cũng có chút hưng phấn, thật ra Trần Chỉ Tình cũng là một con người ưa thích đánh giết.
"Thú vị", Trần Lão vẫn luôn ngồi trầm tĩnh tại bàn chính, cũng có chút kinh ngạc nói nhỏ.
Nghiêm Lão ngồi cùng bàn với Trần Lão lại có phần thản nhiên nói: "Thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, chân khí không hề dao động, cũng không phải là người luyện võ".
Giọng nói nhàn nhạt lộ ra vẻ coi thường.
Không phải là người luyện võ, có mạnh đến mấy cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi.
Trần Lão không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn người đàn ông trung niên mặc áo xanh đứng bên cạnh Nghiêm Lão và Nghiêm phu nhân, người khác có thể không biết nhưng Trần Lão có thể nhận ra ông ta.
Người này tên là Nghiêm Chân, là cận vệ bên người Nghiêm Lão.
Thực lực rất mạnh, có lời đồn, người này đã đạt đến tụ khí trung kỳ.
Đừng có xem thường giai đoạn giữa của tụ khí, cho dù nhà họ Trần cũng chỉ có một tụ khí trung kỳ mà thôi, nhà họ Trần có tất cả bốn người luyện võ, trong đó ba người đều là tụ khí sơ kỳ.
Tụ khí trung kỳ đã rất mạnh rồi.
Về phần tụ khí cao cấp, đám người nhà họ Trần nhà họ Nghiêm không cần nghĩ cũng biết, bởi vì võ công của gia tộc truyền lại không đủ để tu luyện lên tầng cao hơn.
"Xông lên...!
Phế vật, một đám rác rưởi!
Giết nó đi!
Nó chỉ có một mình, sợ cái quái gì?
Đứa nào giết được nó, thưởng cho mười triệu!
!
!”
, lúc này, Từ Viêm tức giận rống lên.
Nhưng cũng chẳng có gì phải sợ.
Bởi vì, cùng lắm chỉ có một đến hai chục tên vệ sĩ bị thương nặng mà thôi, còn cả bảy tám mươi tên nữa, trọng thưởng hậu hĩnh như vậy ắt có người xông lên.
Đám vệ sĩ làm cái nghề này vì sao?
Bởi vì tiền là chính.
Hiện tại, có mười triệu ở ngay trước mắt, đương nhiên sẽ nảy sinh lòng tham, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan, hừng hực khí thế xông về phía Tô Minh.
Như thủy triều vây quanh.
Sử dụng chiến thuật bao vây.
Trực tiếp dồn Tô Minh vào chân tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.