Chương 997: Cứu giúp
Tô Minh
26/11/2021
LÚC này, Chu Tước cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên,
Đạm Đài Vô Tinh, toàn bộ đều ngây người.
Nếu không đùa thì trong loài
người, cho dù là Đạm Đài Vô
Tình, cô ta cũng không so sánh
được với hổ Huyết Vu về huyết
mạch, dù sao đây cũng là huyết
mạch dị tộc Hoang Thần mạnh • • • ^ •
nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…
Như thế cũng gần như là vô địch rồi.
Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.
Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”. Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.
Nó không tin!
“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừng
bước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói môt câu.
Sau đó.
Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.
Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.
Chết tiệt!
Kinh khủng thật!
Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?
Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi! Điên roi sao?
Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…
Ngay sau đó…
“Bịch bịch bịch bịch…”. Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.
Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dề
thấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.
Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.
Đạm Đài Vô Tinh, toàn bộ đều ngây người.
Nếu không đùa thì trong loài
người, cho dù là Đạm Đài Vô
Tình, cô ta cũng không so sánh
được với hổ Huyết Vu về huyết
mạch, dù sao đây cũng là huyết
mạch dị tộc Hoang Thần mạnh • • • ^ •
nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…
Như thế cũng gần như là vô địch rồi.
Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.
Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”. Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.
Nó không tin!
“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừng
bước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói môt câu.
Sau đó.
Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.
Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.
Chết tiệt!
Kinh khủng thật!
Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?
Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi! Điên roi sao?
Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…
Ngay sau đó…
“Bịch bịch bịch bịch…”. Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.
Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dề
thấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.
Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.