Chương 223: Đầu óc quá sáng suốt.
Tô Minh
29/09/2021
"Phát đoạn video giám sát đi", ông cụ nhà họ Thẩm hít sâu một hơi hét lên.
"Bố, bố... hay là ngày mai hãy xem, con sợ sức khỏe của bố sẽ...", một người đàn ông trung niên xem chừng 50 tuổi mặc vest, để râu quai nón ngập ngừng.
Vành mắt ông ta còn có chút phiếm hồng, ông ta chính là Thấm Trọng Thiên, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, bố của Thẩm Tich.
"Tôi nói là phát!", ông cụ Thẩm lạnh lùng đáp.
Rất nhanh.
Trên màn hình chiếu phía trước thư phòng bắt đầu phát lại những đoạn phim sắc nét.
Chính tại cổng đấu giá Đế Thành đêm nay, Tô Minh trước tiên giết chết Thấm Hạc, rồi lại giết Thẩm chó hoang, cuối cùng là cảnh tượng giết chết Thẩm Tịch.
Xem rồi xem, hai mắt Thấm Trọng Thiên càng đỏ hơn, những con cháu chi chính khác của nhà Thẩm cũng có biểu cảm
giống vậy.
Chỉ có ông cụ Thẩm trầm mặc, gương mặt âm trầm như nước.
"Tuổi trẻ mà có thực lực mạnh như vậy", ông cụ Thẩm tự lẩm bẩm, sau khi xem xong ông ta ngồi xuống ghế sofa thì thào: "Có nên báo thù hay không?"
Cái gì?
Mấy người Thấm Trọng Thiên đều sững sờ... ông cụ thật sự đang cân nhắc có nên báo thù hay không? Không phải là chắc chắn phải báo thù sao?!!!
Con cháu dòng chính, gia chủ thế hệ tiếp theo của nhà Thẩm đang sống sờ sờ cứ như vậy bị đoạt mạng.
Cường giả mạnh nhất trong giới thế tục của nhà họ Thấm, Thẩm chó hoang bị giết chết.
Thấm Hạc, hộ vệ có nhiều công lao nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Thấm bị giết.
Làm sao có thể không báo thù đây?
"Trọng Thiên, đây là Tô Minh, tuổi còn quá trẻ, chỉ mới 21 tuổi, 21 tuổi liền có thể giết chết chó hoang, con biết là khái
niệm như thế nào không?", hồi lâu sau, ông cụ Thẩm mới ngẩng đầu lên nhìn con trai Thẩm Trọng Thiên: "Điều đó đại biếu rằng thiên phú võ đạo của Tô Minh này có thể so sánh với Băng Tuyền!"
Sắc mặt của Thẩm Trọng Thiên và những người khác co rút biến đổi, không dám tin tưởng.
"Loại thiên phú võ đạo này nếu như có thể không động chạm tới, thì lão phu thực sự không muốn chọc ghẹo tới, cho dù chịu chút thiệt thòi, suy cho cùng, một khi chọc phải, nếu không thể nhổ cỏ tận gốc trong
một lần, không quá năm năm, với thiên bấm này có thể quét sạch cả nhà họ Thấm chúng ta", ông cụ Thẩm tiếp tục.
Nếu Tô Minh nghe được những lời này, chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái khen ngợi ông cụ Thẩm là một người khôn ngoan.
Đầu óc quá sáng suốt.
"Vậy... vậy... vậy là không báo thù nữa?", Thẩm Trọng Thiên run sợ hỏi.
Ông cụ Thẩm rơi vào trầm mặc.
"Bố, bố... hay là ngày mai hãy xem, con sợ sức khỏe của bố sẽ...", một người đàn ông trung niên xem chừng 50 tuổi mặc vest, để râu quai nón ngập ngừng.
Vành mắt ông ta còn có chút phiếm hồng, ông ta chính là Thấm Trọng Thiên, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, bố của Thẩm Tich.
"Tôi nói là phát!", ông cụ Thẩm lạnh lùng đáp.
Rất nhanh.
Trên màn hình chiếu phía trước thư phòng bắt đầu phát lại những đoạn phim sắc nét.
Chính tại cổng đấu giá Đế Thành đêm nay, Tô Minh trước tiên giết chết Thấm Hạc, rồi lại giết Thẩm chó hoang, cuối cùng là cảnh tượng giết chết Thẩm Tịch.
Xem rồi xem, hai mắt Thấm Trọng Thiên càng đỏ hơn, những con cháu chi chính khác của nhà Thẩm cũng có biểu cảm
giống vậy.
Chỉ có ông cụ Thẩm trầm mặc, gương mặt âm trầm như nước.
"Tuổi trẻ mà có thực lực mạnh như vậy", ông cụ Thẩm tự lẩm bẩm, sau khi xem xong ông ta ngồi xuống ghế sofa thì thào: "Có nên báo thù hay không?"
Cái gì?
Mấy người Thấm Trọng Thiên đều sững sờ... ông cụ thật sự đang cân nhắc có nên báo thù hay không? Không phải là chắc chắn phải báo thù sao?!!!
Con cháu dòng chính, gia chủ thế hệ tiếp theo của nhà Thẩm đang sống sờ sờ cứ như vậy bị đoạt mạng.
Cường giả mạnh nhất trong giới thế tục của nhà họ Thấm, Thẩm chó hoang bị giết chết.
Thấm Hạc, hộ vệ có nhiều công lao nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Thấm bị giết.
Làm sao có thể không báo thù đây?
"Trọng Thiên, đây là Tô Minh, tuổi còn quá trẻ, chỉ mới 21 tuổi, 21 tuổi liền có thể giết chết chó hoang, con biết là khái
niệm như thế nào không?", hồi lâu sau, ông cụ Thẩm mới ngẩng đầu lên nhìn con trai Thẩm Trọng Thiên: "Điều đó đại biếu rằng thiên phú võ đạo của Tô Minh này có thể so sánh với Băng Tuyền!"
Sắc mặt của Thẩm Trọng Thiên và những người khác co rút biến đổi, không dám tin tưởng.
"Loại thiên phú võ đạo này nếu như có thể không động chạm tới, thì lão phu thực sự không muốn chọc ghẹo tới, cho dù chịu chút thiệt thòi, suy cho cùng, một khi chọc phải, nếu không thể nhổ cỏ tận gốc trong
một lần, không quá năm năm, với thiên bấm này có thể quét sạch cả nhà họ Thấm chúng ta", ông cụ Thẩm tiếp tục.
Nếu Tô Minh nghe được những lời này, chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái khen ngợi ông cụ Thẩm là một người khôn ngoan.
Đầu óc quá sáng suốt.
"Vậy... vậy... vậy là không báo thù nữa?", Thẩm Trọng Thiên run sợ hỏi.
Ông cụ Thẩm rơi vào trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.