Chương 1015: Đúng là muốn quyết chiến đến cùng?
Tô Minh
27/11/2021
“Ha ha… Chàng trai! Tôi thích cậu rổi đó”, đồng thời lúc này, viện
trường cùa học viện Thiên Uyên là Triệu Phong Niên cười lớn, tâm trạng
vui vẻ. Tô Minh chế giễu Viên Châm ở trước mặt bao nhiêu người như này,
hì hì, đúng là đã thật. Triệu Phong Niên muốn làm chuyện này, muôn nói
câu này rất lâu rồi nhưng đểu phài kiêng kị và không làm được, thật
không ngờ… Một người trẻ tuổi 20 tuổi đã làm được, ha ha….
Tiếng cười cùa Triệu Phong Niên như tát lên mặt Viên Châm khiên sắc mặt ông ta càng run rầy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Chàng trai! Nếu như cậu chê chưa đủ thì tôi có thể tặng cho cậu một $6 tài nguyên võ đạo, những bảo vật trong trời đất, thậm chí là mật pháp thần thông của học viện Tiên Lạc tặng hết cho cậu coi như làm bồi thưòng. Cậu thấy sao?”
Phài nói rằng, sức nhẫn nại và độ bình tĩnh của Viên Châm là vô cùng kinh khủng.
Đến nưởc này mà ông ta vẫn không mất kiểm soát.
“Ha ha…-, Tô Minh chì cười ha hà rôi nói: ‘Làm ơn đừng nhiều lời nữa được không? Tôi đến khiêu
chiến là muốn một mát một còn. Nèu học viên của học viện Tiên Lạc đểu sợ thì để các lẫo tiền bổi ứng chiên cũng được. Trưóc đó tôi nói rồi, không từ chổi bất cứ ai”.
Đúng là ép người vào chân tường!
TÔ Minh lúc này đang cố ép dổi phướng. Đây chính là phong cách của anh. Anh không tự gây sự, cũng không sọ gì cà. Nhưng nêu dây vào anh thì nhất định phái chịu đòn phàn công của anh.
“Viện trường.dám trường lão đứng bên cạnh Viên Châm dã bứt rút chắn tay lắm rổi. Họ thật sự rất muổn ra tay.
Đốm trưởng lâo đó có thực lực không hể yểu, yếu nhất cũng ồ cành giôi Thiên Diễn tầng thứ bảy thứ tám, còn mạnh thì thậm chí đã đến cảnh giới bán bộ Văn Đạo.
Trên cành giới Thiên Diễn chính là cảnh giới Vân Đạo.
Vì nển văn minh xưdng tưng chịu sự xâm chiếm nghiêm trọng của nển văn minh khác, dẫn đến khu vực Hồn Độn hay thế giôi Oại Thiên thậm chí là thế giới Tiểu Thiên trong nền văn minh xương đểu bị chịu tôn thất, vi vậy vỗ đạo không rỗ ràng lẳm. Vi vậy, nền vẫn minh xương mà muốn bưổc vào cành giơi Vãn Đạo là hơi khỏ.
Ngoại trừ những yêu nghiệt tuyệt thế phần lớn
lớn sống đến hàng tỳ năm thậm chí là những lão quái vật đã sống ờ thời thượng cổ đến viễn cổ đều đẫ đạt đến cành giới Văn Đạo.
Vì vậy lúc này những trường lão kia m#i—-s không kìm nổi mà muốn giết chết Tô Mirih.
Nhưng Viên Châm lại lắc đầu từ chối.
Chưa bị ép đến bước đường cùng thì ông ta tuyệt đối không thể đồng ý cho học viện Tiên Lạc ỳ thế bắt nạt người khác, chuyện này ành hường quá nghiêm trọng.
“Chàng trai! Thật sự không thề thương lượng chút sao. Tôi thường nghe thấy câu nói: “Cứng quá thì gãy” Viên Châm vẫn không từ bò, vẫn tiếp tục khuyên can Tô Minh: “Chàng trai! Chi bằng cậu hãy nói cho tôi biết cậu cần điều kiện gì thì mới chịu hóa giài thù hận?”
Theo như Viên Châm thấy thì bất cứ thù hận nào cũng đều có thể hóa giài được. Nếu không thề hóa giài được thì chì bời vì điều kiện chưa đù lớn mà thôi.
“Ha ha…” nhưng Tô Minh không thèm suy nghĩ mà vẫn cười với vè chế giễu.
Đúng là muốn quyết chiến đến cùng?
Viên Châm trầm ngâm không nói gì.
Một hổi lâu, trong tay ông ta xuất hiện một bùa ngọc.
Tiếng cười cùa Triệu Phong Niên như tát lên mặt Viên Châm khiên sắc mặt ông ta càng run rầy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Chàng trai! Nếu như cậu chê chưa đủ thì tôi có thể tặng cho cậu một $6 tài nguyên võ đạo, những bảo vật trong trời đất, thậm chí là mật pháp thần thông của học viện Tiên Lạc tặng hết cho cậu coi như làm bồi thưòng. Cậu thấy sao?”
Phài nói rằng, sức nhẫn nại và độ bình tĩnh của Viên Châm là vô cùng kinh khủng.
Đến nưởc này mà ông ta vẫn không mất kiểm soát.
“Ha ha…-, Tô Minh chì cười ha hà rôi nói: ‘Làm ơn đừng nhiều lời nữa được không? Tôi đến khiêu
chiến là muốn một mát một còn. Nèu học viên của học viện Tiên Lạc đểu sợ thì để các lẫo tiền bổi ứng chiên cũng được. Trưóc đó tôi nói rồi, không từ chổi bất cứ ai”.
Đúng là ép người vào chân tường!
TÔ Minh lúc này đang cố ép dổi phướng. Đây chính là phong cách của anh. Anh không tự gây sự, cũng không sọ gì cà. Nhưng nêu dây vào anh thì nhất định phái chịu đòn phàn công của anh.
“Viện trường.dám trường lão đứng bên cạnh Viên Châm dã bứt rút chắn tay lắm rổi. Họ thật sự rất muổn ra tay.
Đốm trưởng lâo đó có thực lực không hể yểu, yếu nhất cũng ồ cành giôi Thiên Diễn tầng thứ bảy thứ tám, còn mạnh thì thậm chí đã đến cảnh giới bán bộ Văn Đạo.
Trên cành giới Thiên Diễn chính là cảnh giới Vân Đạo.
Vì nển văn minh xưdng tưng chịu sự xâm chiếm nghiêm trọng của nển văn minh khác, dẫn đến khu vực Hồn Độn hay thế giôi Oại Thiên thậm chí là thế giới Tiểu Thiên trong nền văn minh xương đểu bị chịu tôn thất, vi vậy vỗ đạo không rỗ ràng lẳm. Vi vậy, nền vẫn minh xương mà muốn bưổc vào cành giơi Vãn Đạo là hơi khỏ.
Ngoại trừ những yêu nghiệt tuyệt thế phần lớn
lớn sống đến hàng tỳ năm thậm chí là những lão quái vật đã sống ờ thời thượng cổ đến viễn cổ đều đẫ đạt đến cành giới Văn Đạo.
Vì vậy lúc này những trường lão kia m#i—-s không kìm nổi mà muốn giết chết Tô Mirih.
Nhưng Viên Châm lại lắc đầu từ chối.
Chưa bị ép đến bước đường cùng thì ông ta tuyệt đối không thể đồng ý cho học viện Tiên Lạc ỳ thế bắt nạt người khác, chuyện này ành hường quá nghiêm trọng.
“Chàng trai! Thật sự không thề thương lượng chút sao. Tôi thường nghe thấy câu nói: “Cứng quá thì gãy” Viên Châm vẫn không từ bò, vẫn tiếp tục khuyên can Tô Minh: “Chàng trai! Chi bằng cậu hãy nói cho tôi biết cậu cần điều kiện gì thì mới chịu hóa giài thù hận?”
Theo như Viên Châm thấy thì bất cứ thù hận nào cũng đều có thể hóa giài được. Nếu không thề hóa giài được thì chì bời vì điều kiện chưa đù lớn mà thôi.
“Ha ha…” nhưng Tô Minh không thèm suy nghĩ mà vẫn cười với vè chế giễu.
Đúng là muốn quyết chiến đến cùng?
Viên Châm trầm ngâm không nói gì.
Một hổi lâu, trong tay ông ta xuất hiện một bùa ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.