Chương 445: Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!
Tô Minh
10/10/2021
Nói dối mà không biết ngượng! Nghe một cái là đã biết ngay rồi! Lẽ
nào trước khi nói dối mà cũng không tìm hiểu thông tin về đại trưởng lão sao?
"Cò Diệp đây nói là, ông nội của cò ta từng cứu mạng của ông nội tòi", nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lờn.
khắp cả võ trường. Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối. Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao? Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ. Đó là sự phẫn nộ. Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào. Cò ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?
"Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, trí
khôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối...", Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.
Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.
Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.
Con gái ý mà... Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!
ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khía
cạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.
Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cấn. Anh ta cảm thấy đây là cò gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.
Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi.
"Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!", Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng.
"Cô...", Diệp Mộ Cấn tức đến mức muốn bùng nổ, cò ta định
nói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: "Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tò Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa".
Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn. Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cấn là Mộ Cấn chứ không phải là cô Diệp. Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè fôi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tò Minh nữa.
Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.
"Cò Diệp đây nói là, ông nội của cò ta từng cứu mạng của ông nội tòi", nói xong, Lữ Thanh Thanh đột nhiên cười lờn.
khắp cả võ trường. Lúc đầu những đệ tử đang tập luyện đều ngây người ra, sau đó là những tràng cười chế giễu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, đều với thần sắc tiếc nuối. Tiếc cho một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng đầu óc lại có vấn đề, đến cả nói dối cũng không biết cách, đây chẳng phải là cô gái ngốc hay sao? Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ. Đó là sự phẫn nộ. Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào. Cò ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?
"Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, trí
khôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối...", Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.
Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.
Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.
Con gái ý mà... Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!
ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khía
cạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.
Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cấn. Anh ta cảm thấy đây là cò gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.
Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi.
"Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!", Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng.
"Cô...", Diệp Mộ Cấn tức đến mức muốn bùng nổ, cò ta định
nói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: "Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tò Minh còn chưa biết sống chết thế nào nữa".
Tiêu Nhược Dư nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn. Hiện giờ cô ta đã gọi Diệp Mộ Cấn là Mộ Cấn chứ không phải là cô Diệp. Dù sao thì hai người cũng từ Đế Thành đến Huyền Linh Sơn, cũng coi như là nửa bạn bè fôi, huống hồ còn có mối quan hệ với Tò Minh nữa.
Diệp Mộ Cẩn lúc này mới cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.