Chương 478: Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không?
Tô Minh
12/10/2021
Ban nãy, lúc mà Cơ Khâm chưa xuất hiện đánh lén Diệp Võ thì bọn họ bị Diệp Võ đánh cho thê thảm. Trên đất toàn là xác bị Diệp Võ giết chết,
trong đó có mấy cái xác không đầu, đủ thấy khủng khiếp đến mức nào.
Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt.
"Cút đi cho tao! Lôi Viêm
Bộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc", Diệp Võ khàn giọng hò lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.
Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.
Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vò cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.
Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng. Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.
Sau đó...
"Xoẹt, xoẹt...", sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.
Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thế nhìn thấy xương gân rõ ràng, võ cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.
Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi.
"Bụp...”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.
Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.
Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước. Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được. Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.
Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra.
"Dừng lại!", đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.
Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trên
đỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại.
"Phù, phù, phù...”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình.
"Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu. Ha ha...", Cơ Khâm ngạo nghê nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ.
"Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp. Nếu giáo tôn
không chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thế quỳ xuống xưng là cháu thôi. Ha ha...", Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp.
"Mẹ kiếp!", Cơ Khâm phần nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.
Bụp!
Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.
Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt.
"Cút đi cho tao! Lôi Viêm
Bộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc", Diệp Võ khàn giọng hò lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.
Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.
Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vò cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.
Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng. Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.
Sau đó...
"Xoẹt, xoẹt...", sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.
Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thế nhìn thấy xương gân rõ ràng, võ cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.
Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi.
"Bụp...”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.
Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.
Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước. Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được. Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.
Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra.
"Dừng lại!", đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.
Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trên
đỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại.
"Phù, phù, phù...”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình.
"Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu. Ha ha...", Cơ Khâm ngạo nghê nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ.
"Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp. Nếu giáo tôn
không chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thế quỳ xuống xưng là cháu thôi. Ha ha...", Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp.
"Mẹ kiếp!", Cơ Khâm phần nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.
Bụp!
Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.