Chương 1113: Ham muốn giết người cực kỳ kiên định.
Tô Minh
27/11/2021
Vương Thạch Hỗn Độn run
lên, hào quang cũng yếu đi vài phần.
Thậm chí, nhìn kỹ thì trên Vương Thạch Hỗn Độn còn có dấu của chỉ ấn.
Đúng là khiến con người ta kinh hồn bạt vía.
Đế Côn Đằng thật sự hoảng rồi.
Hắn ta đã nghĩ đến chuyện lùi bước rồi.
Những người đang có mặt ở đó đều trợn tròn hai mắt…
Mẹ nó!
Một triệu lần chửi mẹ nó cũng không đủ để diễn tả tâm trạng họ giờ phút này!
Quan Khuynh Thành trông còn quá trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp, đâu có giống một cao thủ mạnh mẽ như thế?
Huống chi họ chưa từng nghe đến tên người này, dường như cô ấy xuất hiện từ một nơi hư vô nào đó vậy.
Thật đáng sợ.
Thế nhưng Quan Khuynh Thanh bất thình lình xuất hiện!
Khiến cô ta thật sự phải trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ một ngón tay, suýt chút nữa đánh chết Đế Côn Đằng đến từ vực Hỗn Độn?
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin tưởng điều đó.
Hơn nữa tuổi tác của Quan Khuynh Thành còn rất nhỏ, nhỏ
hơn cả Đạm Đài Vô Tình.
Có đối thủ rồi.
“Muốn giết người đàn ông của Quan Khuynh Thành này thì quả là đáng chết”, Quan Khuynh Thành chẳng muốn bận tâm người ngoài nghĩ thế nào, trong đầu cô ấy giờ phút này chỉ có đúng một suy nghĩ, đó là Đế Côn Đằng phải chết.
“Cô Quan, cô… Cô là huyết mạch của bộ tộc đó, tại… Tại… Tại sao lại chọn cho mình một con kiến hôi như thế? Cô…”, Đế Côn Đằng sắp phát điên rồi, da đầu run lên, không nhịn được hét lên, ấm ức không sao tả nổi.
Hắn ta đã lờ mờ đoán được thân phận của Quan Khuynh Thành.
Thật đáng sợ.
Đáng sợ đến mức hắn ta còn chẳng dám gọi thẳng tên tộc ấy ra.
Nếu thế thì tại sao Quan Khuynh Thành lại có một người đàn ông như vậy?
Lại còn là Tô Minh như một con kiến hôi chẳng có danh tiếng gì ở thế giới Đại Thiên này?
Đừng thấy Tô Minh yêu nghiệt như thế, thậm chí là kẻ
yêu nghiệt đến mức không tả nổi, nhưng trong mắt Đế Côn Đằng thì chẳng là cái thá gì.
Có lẽ nếu cho Tô Minh thời gian vô hạn để trưởng thành, thì một ngày nào đó anh sẽ phi thăng đến vực Hỗn Độn.
Nhưng dù thế thì cũng đâu đủ tư cách đế trở thành người đàn ông của Quan Khuynh Thành? Đùa cái gì vui thế không biết?
Dù ở vực Hỗn Độn, những thanh niên tài giỏi bậc nhất cũng không có tư cách ảo tướng theo đuổi được người con gái trước mặt!
Đế Côn Đằng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, cứ cảm thấy tam quan và lý trí của mình đều bị phá vỡ.
“Xoẹt!”
Trả lời Đế Côn Bằng là một ngón tay khác.
Chỉ ấn Hỗn Độn!
“Đáng chết!”, hơi thở nguy hiểm ập đến, nguy cơ sống còn lao về phía mình, Đế Côn Đằng khẽ quát một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng dùng Vương Thạch Hỗn Độn để chắn trước người.
Trên thực thế, Đế Côn Đằng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác.
Nhưng, trước đòn tấn công chứa dòng khí Hỗn Độn tinh khiết thế này, tất cả mọi thứ đều vô dụng, chỉ có Vương Thạch Hỗn Độn có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Sát ý của Quan Khuynh Thành ngày càng dày đặc.
Đòn tấn công đó vẫn chưa chạm vào Vương Thạch Hỗn Độn thì một chỉ ấn khác đã được tung ra.
Ham muốn giết người cực kỳ kiên định.
lên, hào quang cũng yếu đi vài phần.
Thậm chí, nhìn kỹ thì trên Vương Thạch Hỗn Độn còn có dấu của chỉ ấn.
Đúng là khiến con người ta kinh hồn bạt vía.
Đế Côn Đằng thật sự hoảng rồi.
Hắn ta đã nghĩ đến chuyện lùi bước rồi.
Những người đang có mặt ở đó đều trợn tròn hai mắt…
Mẹ nó!
Một triệu lần chửi mẹ nó cũng không đủ để diễn tả tâm trạng họ giờ phút này!
Quan Khuynh Thành trông còn quá trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp, đâu có giống một cao thủ mạnh mẽ như thế?
Huống chi họ chưa từng nghe đến tên người này, dường như cô ấy xuất hiện từ một nơi hư vô nào đó vậy.
Thật đáng sợ.
Thế nhưng Quan Khuynh Thanh bất thình lình xuất hiện!
Khiến cô ta thật sự phải trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ một ngón tay, suýt chút nữa đánh chết Đế Côn Đằng đến từ vực Hỗn Độn?
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin tưởng điều đó.
Hơn nữa tuổi tác của Quan Khuynh Thành còn rất nhỏ, nhỏ
hơn cả Đạm Đài Vô Tình.
Có đối thủ rồi.
“Muốn giết người đàn ông của Quan Khuynh Thành này thì quả là đáng chết”, Quan Khuynh Thành chẳng muốn bận tâm người ngoài nghĩ thế nào, trong đầu cô ấy giờ phút này chỉ có đúng một suy nghĩ, đó là Đế Côn Đằng phải chết.
“Cô Quan, cô… Cô là huyết mạch của bộ tộc đó, tại… Tại… Tại sao lại chọn cho mình một con kiến hôi như thế? Cô…”, Đế Côn Đằng sắp phát điên rồi, da đầu run lên, không nhịn được hét lên, ấm ức không sao tả nổi.
Hắn ta đã lờ mờ đoán được thân phận của Quan Khuynh Thành.
Thật đáng sợ.
Đáng sợ đến mức hắn ta còn chẳng dám gọi thẳng tên tộc ấy ra.
Nếu thế thì tại sao Quan Khuynh Thành lại có một người đàn ông như vậy?
Lại còn là Tô Minh như một con kiến hôi chẳng có danh tiếng gì ở thế giới Đại Thiên này?
Đừng thấy Tô Minh yêu nghiệt như thế, thậm chí là kẻ
yêu nghiệt đến mức không tả nổi, nhưng trong mắt Đế Côn Đằng thì chẳng là cái thá gì.
Có lẽ nếu cho Tô Minh thời gian vô hạn để trưởng thành, thì một ngày nào đó anh sẽ phi thăng đến vực Hỗn Độn.
Nhưng dù thế thì cũng đâu đủ tư cách đế trở thành người đàn ông của Quan Khuynh Thành? Đùa cái gì vui thế không biết?
Dù ở vực Hỗn Độn, những thanh niên tài giỏi bậc nhất cũng không có tư cách ảo tướng theo đuổi được người con gái trước mặt!
Đế Côn Đằng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, cứ cảm thấy tam quan và lý trí của mình đều bị phá vỡ.
“Xoẹt!”
Trả lời Đế Côn Bằng là một ngón tay khác.
Chỉ ấn Hỗn Độn!
“Đáng chết!”, hơi thở nguy hiểm ập đến, nguy cơ sống còn lao về phía mình, Đế Côn Đằng khẽ quát một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng dùng Vương Thạch Hỗn Độn để chắn trước người.
Trên thực thế, Đế Côn Đằng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác.
Nhưng, trước đòn tấn công chứa dòng khí Hỗn Độn tinh khiết thế này, tất cả mọi thứ đều vô dụng, chỉ có Vương Thạch Hỗn Độn có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Sát ý của Quan Khuynh Thành ngày càng dày đặc.
Đòn tấn công đó vẫn chưa chạm vào Vương Thạch Hỗn Độn thì một chỉ ấn khác đã được tung ra.
Ham muốn giết người cực kỳ kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.