Chương 682: Kết bạn đi!
Tô Minh
02/11/2021
Phà hoàn toàn thuộc sở hữu của học viện Linh Võ. Thuyền phà được dùng còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Chỉ có
một chiếc thuyền nhưng dài 20 ngàn mét, rộng 6000 mét, một lần có thể
chở được 500 ngàn người đến đảo Hồ Tâm.
Ngô Lập Tàng, Tô Minh, Quý Thanh Hoà đến bên hồ thì mặt Ngô Lập Tàng không có chút biến sắc mà chỉ có nỗi tự hào, còn Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì kinh hãi.
Có lẽ vì trước đây hai người chưa từng nhìn thấy chiếc thuyền nào lớn như này.
“Chiếc thuyền này một lần có thể chở được 500 ngàn người qua, trước khi lên thuyền phải nộp phí, mỗi người nộp 100 viên linh thạch hạ phẩm. Khi từ đảo Hồ Tâm ngồi thuyền về cũng phải nộp 100 linh thạch hạ phẩm”, Ngô Lập Tàng đột nhiên nói: “Mỗi năm đều có hơn 3 triệu người vào đảo Hồ Tâm trong hai ngày này”.
“Á?”, ánh mắt Tô Minh và Quý Thanh Hoà sáng lên.
3 triệu người? Một người đi về phải nộp tổng cộng phí là 200 viên linh thạch hạ phẩm, vậy thì mỗi năm ở đây sẽ thu được 600 triệu viên linh thạch hạ phẩm ư?
Đúng là con số trên trời!
“Phí đi phà này chỉ là một phần nhỏ lợi nhuận của học viện Linh Võ thôi. Đợi khi vào đó các người sẽ biết. Vì vậy, học viện Linh Võ không thiếu gì tài nguyên võ đạo, tài chính phong phú, tài nguyên võ đạo cũng hùng hậu”, Ngô Lập Tàng cảm thán nói với vẻ cung kính và ngưỡng mộ: “80 năm trước, có một cô gái cũng ở tầng võ thấp như tôi đến đây. Năm đó cô ta có thực lực như tôi, thiên phú võ đạo cũng không cách biệt là mấy. Chỉ tiếc là tôi bị loại ở cầu Linh Võ, chỉ thiếu có chút xíu thôi. Còn cô ta thì may mắn vào được học viện Linh Võ. Mấy ngày trước tôi gặp lại cô ta. Cô ta nói, cô ta quyết định không bay lên tầng võ trung nữa, chọn ở lại học viện Linh Võ cả đời. Hiện giờ cô ta làm chấp sự ngoại giao của học viện Linh Võ và ở cảnh giới Thông Thiên sơ kỳ rồi”.
Ý tứ trong lời nói của Ngô Lập Tàng rất đơn giản. Những người có thiên phú võ đạo thường thường bậc trung nếu như có thể vào được học viện Linh Võ thì cảnh giới và thực lực sẽ mạnh hơn người bị lọai rất nhiều.
“Chúc mừng đôi bạn trẻ! Hai người nhất định sẽ qua được kỳ sát hạch”, Ngô Lập Tàng lại nói.
Đúng lúc này, thuyền đến.
“Đi nào! Chúng ta lên thuyền thôi”.
Sau khi lên thuyền, mọi người không hề chen chúc nhau. Kể cả là một chuyến có thể tải được 500 ngàn người thì chỉ có thể nói là thuyền quá lớn.
Nhưng Tô Minh và Quý Thanh Hoà lại là tiêu điểm chú ý.
Rõ ràng, mấy ngày trước Quý Thanh Hoà đánh bại công chúa nhỏ Cổ Kim, còn Tô Minh đánh bại thú cưng của cô ta nên hai chuyện này đã truyền đi khắp nơi.
Trùng hợp hơn là, oan gia ngõ hẹp.
“Kết bạn đi!”, một giọng nói truyền lại.
Đó là giọng nói của công chúa nhỏ Cổ Kim.
Hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy, rất xinh đẹp, mặc váy trắng bồng bềnh, cứ như cung chủ thật sự.
Trên khuôn mặt baby đáng yêu bụ bẫm luôn mang theo nụ cười.
Cô ta cứ như bạn cũ, không mời mà đến.
Xem ra tâm trạng của cô ta rất tốt, nụ cười trên mặt không hề giả trân.
Ngô Lập Tàng, Tô Minh, Quý Thanh Hoà đến bên hồ thì mặt Ngô Lập Tàng không có chút biến sắc mà chỉ có nỗi tự hào, còn Tô Minh và Quý Thanh Hoà thì kinh hãi.
Có lẽ vì trước đây hai người chưa từng nhìn thấy chiếc thuyền nào lớn như này.
“Chiếc thuyền này một lần có thể chở được 500 ngàn người qua, trước khi lên thuyền phải nộp phí, mỗi người nộp 100 viên linh thạch hạ phẩm. Khi từ đảo Hồ Tâm ngồi thuyền về cũng phải nộp 100 linh thạch hạ phẩm”, Ngô Lập Tàng đột nhiên nói: “Mỗi năm đều có hơn 3 triệu người vào đảo Hồ Tâm trong hai ngày này”.
“Á?”, ánh mắt Tô Minh và Quý Thanh Hoà sáng lên.
3 triệu người? Một người đi về phải nộp tổng cộng phí là 200 viên linh thạch hạ phẩm, vậy thì mỗi năm ở đây sẽ thu được 600 triệu viên linh thạch hạ phẩm ư?
Đúng là con số trên trời!
“Phí đi phà này chỉ là một phần nhỏ lợi nhuận của học viện Linh Võ thôi. Đợi khi vào đó các người sẽ biết. Vì vậy, học viện Linh Võ không thiếu gì tài nguyên võ đạo, tài chính phong phú, tài nguyên võ đạo cũng hùng hậu”, Ngô Lập Tàng cảm thán nói với vẻ cung kính và ngưỡng mộ: “80 năm trước, có một cô gái cũng ở tầng võ thấp như tôi đến đây. Năm đó cô ta có thực lực như tôi, thiên phú võ đạo cũng không cách biệt là mấy. Chỉ tiếc là tôi bị loại ở cầu Linh Võ, chỉ thiếu có chút xíu thôi. Còn cô ta thì may mắn vào được học viện Linh Võ. Mấy ngày trước tôi gặp lại cô ta. Cô ta nói, cô ta quyết định không bay lên tầng võ trung nữa, chọn ở lại học viện Linh Võ cả đời. Hiện giờ cô ta làm chấp sự ngoại giao của học viện Linh Võ và ở cảnh giới Thông Thiên sơ kỳ rồi”.
Ý tứ trong lời nói của Ngô Lập Tàng rất đơn giản. Những người có thiên phú võ đạo thường thường bậc trung nếu như có thể vào được học viện Linh Võ thì cảnh giới và thực lực sẽ mạnh hơn người bị lọai rất nhiều.
“Chúc mừng đôi bạn trẻ! Hai người nhất định sẽ qua được kỳ sát hạch”, Ngô Lập Tàng lại nói.
Đúng lúc này, thuyền đến.
“Đi nào! Chúng ta lên thuyền thôi”.
Sau khi lên thuyền, mọi người không hề chen chúc nhau. Kể cả là một chuyến có thể tải được 500 ngàn người thì chỉ có thể nói là thuyền quá lớn.
Nhưng Tô Minh và Quý Thanh Hoà lại là tiêu điểm chú ý.
Rõ ràng, mấy ngày trước Quý Thanh Hoà đánh bại công chúa nhỏ Cổ Kim, còn Tô Minh đánh bại thú cưng của cô ta nên hai chuyện này đã truyền đi khắp nơi.
Trùng hợp hơn là, oan gia ngõ hẹp.
“Kết bạn đi!”, một giọng nói truyền lại.
Đó là giọng nói của công chúa nhỏ Cổ Kim.
Hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy, rất xinh đẹp, mặc váy trắng bồng bềnh, cứ như cung chủ thật sự.
Trên khuôn mặt baby đáng yêu bụ bẫm luôn mang theo nụ cười.
Cô ta cứ như bạn cũ, không mời mà đến.
Xem ra tâm trạng của cô ta rất tốt, nụ cười trên mặt không hề giả trân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.