Chương 1107: Khá khen cho Đại Đạo vô liêm sỉ
Tô Minh
27/11/2021
Lúc này chỉ thấy Tô Minh không nhịn được cười, nhìn Côn Thương hỏi:
“Cái thần hồn đó chính là niềm vui bất ngờ thứ 2 của anh à? Haiz! Bất
ngờ thật”.
ít nhất thì Thiên nữ tiền bối cũng ăn được một chút.
“Chết tiệt!”, ông lão Côn u lẩm bẩm một câu: “Lẽ nào bổn tọa phải đích thân ra tay sao?”
Ông lão Côn u có suy nghĩ này nhưng một lát lại đè nén nó xuống.
Bởi vì ông ta biết, kể cả cô gái thần hồn thần bí kia không ra tay nhưng trong tay Tô Minh vẫn
có phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Nếu ông ta ra tay thì Tô Minh chắc sẽ dùng đến phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Vậy thì cũng vô dụng.
“Đại Đạo! Chiêu bài lớn nhất vẫn nằm trong tay ông chăng?”, ông lão Côn U nhìn lên trời một cái, thầm nghĩ.
Nếu đã muốn ép Tô Minh vào đường chết thì tất nhiên không thể đơn giản như vậy được.
Lúc này phải tuyệt đối nắm bắt được thế cục. Và chiêu bài lớn nhất chính là ở trong tay Đại Đạo.
Ông lão Côn u chắc chắn, Đại Đạo vẫn còn chiêu bài khác.
“Côn Thưong! Anh còn bất ngờ nào không? Nếu không thì tôi sẽ tiên anh đến cõi chết, Tô Minh nói.
Trên thực tế thì Tô Minh không muốn nói gì nhiều mà chỉ muốn giết Côn Thưong cho xong, như vậy thì có lợi cho việc khai phá kho tàng huyết mạch, vì vậy anh không thể đợi được.
Nhưng anh biết, tạm thời chưa tiêu diệt Côn Thương được.
Đại Đạo không cho phép.
Vì vậy, Tô Minh hỏi như vậy là đế khiêu khích Đại Đạo.
Côn Thương chỉ là quân cờ của Đại Đạo.
Ban nãy trấn áp Côn Thương chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là món chính.
Chỉ cần ăn được món chính thì sẽ tiêu diệt đến món khai vị là Côn Thương.
“Chàng trai! Cậu thật hống hách, mà bổn tọa lại không thích người hống hách”, Tô Minh vừa dứt lời thì trên không trung đột nhiên có một bóng hình trẻ tuổi đáp xuống.
“Đại đạo không công bằng! Dám ngang nhiên mở cửa đại đạo cho đám người ở khu vực Hỗn Độn đến đây, đây là thái độ vô trách nhiệm với tất cả tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên”, người thanh niên này xuất hiện tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Người này là ai vậy? Dường như không ai biết. Nhưng Đạm Đài Vô Tinh thì ngoại lệ, cô ta vừa nhìn đã nhìn ra lai lịch của đối phương. Ngay
lập tức khuôn mặt xinh đẹp toát lên lửa giận. Cô ta ngẩng đầu lên trời, hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều hiểu.
Người thanh niên xuất hiện đột ngột này đến từ khu vực Hỗn Độn.
Hơn nữa còn là Đại Đạo cố ý đưa đến.
Cũng phải! Giữa khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên có khoảng cách. Nếu muốn qua được khoảng cách này thì cần mở cửa đại đạo. Nếu không thì khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại
Thiên mãi mãi bị ngăn cách.
Đây là để bảo vệ thế giới Đại Thiên, nếu không thì các cường giả ở khu vực Hỗn Độn cứ tùy ý vào thế giới Đại Thiên, chẳng phải ba đến năm năm nữa thế giới Đại Thiên sẽ thành đống hoang tàn sao? Đứng trước khu vực Hỗn Độn thì thế giới Đại Thiên quá yếu.
Ngoài ra, cường giả của khu vực Hỗn Độn chỉ cần đến được thế giới Đại Thiên thì sẽ nuốt trọn một phần những quy tắc võ đạo cấp thấp khi khu vực Hỗn Độn vốn có lợi thế là quy tắc võ đạo ở tầng cao. Đây là một kiểu cướp bóc, sẽ dẫn đến việc quy
tắc võ đạo ở thế giới Đại Thiên bị đảo lộn, là sự tàn nhẫn với con cháu về sau.
Cũng chính vì vậy mà sau
khi khai sáng nền văn minh
Xương, mỗi nhiệm kỳ ý chí Đại
Đạo đều tự mặc nhận không mở cửa đại đạo.
Nhưng nhiệm kỳ lần này lại phá vỡ quy tắc ngầm đó, đúng là quá đáng.
Đạm Đài Vô Tình cũng hiếu được một chuyện…. Ý chí Đại Đạo muốn giết chết Tô Minh.
“Khá khen cho Đại Đạo vô liêm sỉ!”, ánh mắt Tô Minh biến
đổi, nhìn vào người thanh niên vừa xuất hiện.
“Tộc nhân của tộc Đế Côn”, sau đó Tô Minh phần nào đoán được lai lịch của người đến.
Nghe nói Côn Thương từng mất tích một thời gian là đến khu vực Hỗn Độn, tu luyện ở trong tộc Đế Côn. Lúc đó rõ ràng là ý chí Đại Đạo mở cửa, nếu không thì Côn Thương có yêu nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.
Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.
nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.
Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.
Dám ‘mở cửa sau’ không chút kiêng kị gì!
ít nhất thì Thiên nữ tiền bối cũng ăn được một chút.
“Chết tiệt!”, ông lão Côn u lẩm bẩm một câu: “Lẽ nào bổn tọa phải đích thân ra tay sao?”
Ông lão Côn u có suy nghĩ này nhưng một lát lại đè nén nó xuống.
Bởi vì ông ta biết, kể cả cô gái thần hồn thần bí kia không ra tay nhưng trong tay Tô Minh vẫn
có phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Nếu ông ta ra tay thì Tô Minh chắc sẽ dùng đến phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Vậy thì cũng vô dụng.
“Đại Đạo! Chiêu bài lớn nhất vẫn nằm trong tay ông chăng?”, ông lão Côn U nhìn lên trời một cái, thầm nghĩ.
Nếu đã muốn ép Tô Minh vào đường chết thì tất nhiên không thể đơn giản như vậy được.
Lúc này phải tuyệt đối nắm bắt được thế cục. Và chiêu bài lớn nhất chính là ở trong tay Đại Đạo.
Ông lão Côn u chắc chắn, Đại Đạo vẫn còn chiêu bài khác.
“Côn Thưong! Anh còn bất ngờ nào không? Nếu không thì tôi sẽ tiên anh đến cõi chết, Tô Minh nói.
Trên thực tế thì Tô Minh không muốn nói gì nhiều mà chỉ muốn giết Côn Thưong cho xong, như vậy thì có lợi cho việc khai phá kho tàng huyết mạch, vì vậy anh không thể đợi được.
Nhưng anh biết, tạm thời chưa tiêu diệt Côn Thương được.
Đại Đạo không cho phép.
Vì vậy, Tô Minh hỏi như vậy là đế khiêu khích Đại Đạo.
Côn Thương chỉ là quân cờ của Đại Đạo.
Ban nãy trấn áp Côn Thương chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là món chính.
Chỉ cần ăn được món chính thì sẽ tiêu diệt đến món khai vị là Côn Thương.
“Chàng trai! Cậu thật hống hách, mà bổn tọa lại không thích người hống hách”, Tô Minh vừa dứt lời thì trên không trung đột nhiên có một bóng hình trẻ tuổi đáp xuống.
“Đại đạo không công bằng! Dám ngang nhiên mở cửa đại đạo cho đám người ở khu vực Hỗn Độn đến đây, đây là thái độ vô trách nhiệm với tất cả tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên”, người thanh niên này xuất hiện tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Người này là ai vậy? Dường như không ai biết. Nhưng Đạm Đài Vô Tinh thì ngoại lệ, cô ta vừa nhìn đã nhìn ra lai lịch của đối phương. Ngay
lập tức khuôn mặt xinh đẹp toát lên lửa giận. Cô ta ngẩng đầu lên trời, hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều hiểu.
Người thanh niên xuất hiện đột ngột này đến từ khu vực Hỗn Độn.
Hơn nữa còn là Đại Đạo cố ý đưa đến.
Cũng phải! Giữa khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên có khoảng cách. Nếu muốn qua được khoảng cách này thì cần mở cửa đại đạo. Nếu không thì khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại
Thiên mãi mãi bị ngăn cách.
Đây là để bảo vệ thế giới Đại Thiên, nếu không thì các cường giả ở khu vực Hỗn Độn cứ tùy ý vào thế giới Đại Thiên, chẳng phải ba đến năm năm nữa thế giới Đại Thiên sẽ thành đống hoang tàn sao? Đứng trước khu vực Hỗn Độn thì thế giới Đại Thiên quá yếu.
Ngoài ra, cường giả của khu vực Hỗn Độn chỉ cần đến được thế giới Đại Thiên thì sẽ nuốt trọn một phần những quy tắc võ đạo cấp thấp khi khu vực Hỗn Độn vốn có lợi thế là quy tắc võ đạo ở tầng cao. Đây là một kiểu cướp bóc, sẽ dẫn đến việc quy
tắc võ đạo ở thế giới Đại Thiên bị đảo lộn, là sự tàn nhẫn với con cháu về sau.
Cũng chính vì vậy mà sau
khi khai sáng nền văn minh
Xương, mỗi nhiệm kỳ ý chí Đại
Đạo đều tự mặc nhận không mở cửa đại đạo.
Nhưng nhiệm kỳ lần này lại phá vỡ quy tắc ngầm đó, đúng là quá đáng.
Đạm Đài Vô Tình cũng hiếu được một chuyện…. Ý chí Đại Đạo muốn giết chết Tô Minh.
“Khá khen cho Đại Đạo vô liêm sỉ!”, ánh mắt Tô Minh biến
đổi, nhìn vào người thanh niên vừa xuất hiện.
“Tộc nhân của tộc Đế Côn”, sau đó Tô Minh phần nào đoán được lai lịch của người đến.
Nghe nói Côn Thương từng mất tích một thời gian là đến khu vực Hỗn Độn, tu luyện ở trong tộc Đế Côn. Lúc đó rõ ràng là ý chí Đại Đạo mở cửa, nếu không thì Côn Thương có yêu nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.
Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.
nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.
Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.
Dám ‘mở cửa sau’ không chút kiêng kị gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.