Chương 823: Kho báu Chuẩn Đế
Tô Minh
12/11/2021
Cô ta càng hy vọng là Tô Minh hơn.
Nhưng anh Tô… không kiềm chế được, cò ta nhìn về phía thôn Mai Cốt, trong lòng đau khổ, anh Tô, lẽ nào anh thật sự đã chết trong thôn Mai Cốt rồi sao?
“Thanh Thanh, không cần lo lắng, cò và Vũ Minh Tôn cứ tiếp tục hành trình đến tiệc trà Ẩn
Vân đi, lão phu sẽ phái Tam
trưởng lão đi theo, sự an toàn
của cô có thế được đảm bảo
tuyệt đối”, đúng lúc này, Vũ Bất Bại truyền âm cho Vân Thanh Thanh.
Vũ Bất Bại sao có thể bỏ mặc hai người Vũ Minh Tôn và Vân Thanh Thanh chứ?
Vũ Minh Tôn quá nguy hiểm.
Ngộ nhỡ Vũ Minh Tôn muốn bỏ trốn thì cũng có khả năng trực tiếp giết chết Vân Thanh Thanh. Vân Thanh Thanh tạm thời còn lâu mới là đối thủ của Vũ Minh Tôn.
Có Tam trưởng lão tháp tùng cả hành trình thì mới có thế yên tâm được.
Vân Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn mong đợi Tò Minh, không phải vần còn cách tiệc trà Ẩn Vân mấy ngày nữa sao?
“Anh Tò! Anh nhất định phải sống sót trở ra đó, nhất định!”, Vân Thanh Thanh cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này, Vũ Minh Tôn vẻ mặt tươi cười, nói: “Đại trưởng lão, chúng ta một lời đã định”.
Trong lúc nói chuyện, Vũ Minh Tôn đột nhiên nhìn về phía thôn Mai Cốt: “Nghe nói, có tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt
à? Hơn nữa còn đã vào trong hơn 10 ngày rồi?”
Sắc mặt của Vũ Minh Tôn kỳ quái, đột nhiên cười ha ha nói: “Đại trưởng lão, không phải ông có thù với tên ngốc đó đấy chứ? Bỏ mặc cho cậu ta vào trong đó nộp mạng à? Tên ngốc này biết châm ngôn của tố tiên Võ tông là trong vòng 10 ngày không ra thì ắt chết không?”
“Câm miệng!”, Vũ Bất Bại quát lớn, sắc mặt khó coi.
Quan Khuynh Thành cũng liếc nhìn Vũ Minh Tôn một cách nguy hiểm, đột nhiên nói: “Bạn trai của tôi sẽ sống trở ra”.
Vũ Minh Tôn bất giác nhìn về phía Quan Khuynh Thành, sau đó kinh ngạc đến ngây người, ừ, bị dung nhan tuyệt thế đó của Quan Khuynh Thành làm cho ngây dại rồi…
Thế gian có người phụ nữ đẹp như vậy sao?
“Ha ha… sống trở ra ư? Trên đường đi, Nhị trưởng lão đã nói với tôi rồi, vốn đi cùng với người thừa kế Võ tông chúng tới tiệc trà Ẩn Vân chính là tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt đó. Bây giờ lại đổi thành tôi đồng hành đi cùng tới tiệc trà Ẩn Vân, việc này lẽ nào còn chưa nói rõ đám người Đại trưởng lão đã nhận
Vũ Minh Tôn bất giác nhìn về phía Quan Khuynh Thành, sau đó kinh ngạc đến ngây người, ừ, bị dung nhan tuyệt thế đó của Quan Khuynh Thành làm cho ngây dại rồi…
Thế gian có người phụ nữ đẹp như vậy sao?
“Ha ha… sống trở ra ư? Trên đường đi, Nhị trưởng lão đã nói với tôi rồi, vốn đi cùng với người thừa kế Võ tông chúng tới tiệc trà Ẩn Vân chính là tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt đó. Bây giờ lại đổi thành tôi đồng hành đi cùng tới tiệc trà Ẩn Vân, việc này lẽ nào còn chưa nói rõ đám người Đại trưởng lão đã nhận
định tên ngốc đó chết chắc rồi, không ra được nữa sao?”, Vũ Minh Tôn cười khả ố, có vẻ đắc ý-
Hắn ta vừa cười vừa nói, phong thái phi phàm vốn có, khí chất cô’ tình tỏ ra phong độ ban đầu đều đã sụp đổ.
Quan Khuynh Thành im lặng, ngay đến tâm trạng trả lời cũng không có, sự lo lắng lấp đầy trong lòng đã hoàn toàn dâng lên.
Bều không khí cực kỳ kỳ quái.
“Rõ ràng đều biết tên ngốc
đó đã chết trong đấy rồi, tại sao còn không chịu thừa nhận? Có phải quá đạo đức giả rồi không”, Vũ Minh Tôn nhún vai, hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tên ngốc đó nếu có thể sống trở ra từ trong thôn Mai Cốt, Vũ Minh Tôn tòi lập tức tự sát cũng được”.
Tiên Âm Cốc.
Bên trong một căn nhà ở cổ kính, hai cò người hầu ánh mắt lập lòe đang rót trà.
Còn ngồi bên cạnh bàn trà là một người con gái.
Người con gái ấy tên là Tò Ly.
Thiếu cốc chủ của Tiên Am
cốc.
“Thiếu cốc chủ, mời cò dùng trà”, người hầu cung kính nói, sâu trong ánh mắt đều là vẻ thương hại và châm biếm.
Thiếu cốc chủ cái gì chứ? Chẳng đến mấy ngày nữa là không còn nữa rồi.
Cứ giao kho báu Chuẩn Đế đó cho cốc chủ và các trưởng lão bọn họ không phải là xong sao?
Không nên cứng đầu.
Bây giờ thì hay rồi, làm
không xong thì ngay đến cái mạng nhỏ cũng không giữ được, bọn họ thân làm người hầu của Tò Ly, không may cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng.
“Anh, em nhớ anh quá”, Tò Ly vừa uống trà, gương mặt xinh đẹp thanh thuần vừa thất thần, hồi lâu sau cô lại lẩm bẩm tự nói.
Cô nhớ đến trên trái đất, lúc đó ở nhà họ Tô bản thân vẫn còn đang đi học tiểu học, có xích mích gì với bạn cùng bàn đều là anh trai đứng ra bảo vệ CÔ.
“Anh, kho tàng Chuẩn Đế này là Lỵ Nhi liều mạng mới có được, là quà mà Ly Nhi muốn tặng anh, bây giờ tất cả mọi người đều bức ép em, uy hiếp em, muốn em giao ra kho báu Chuẩn Đế, dựa vào cái gì chứ? Ly Nhi đã đồng ý giao ra 7 phần kho báu Chuẩn Đế cho bọn họ rồi, nhưng Tiên Âm Cốc vẫn chưa hài lòng, bọn họ muốn 10 phần, muốn toàn bộ. Ly Nhi đã quyết định rồi, cho dù phải chết cũng sẽ không khuất phục, anh, nếu có anh ở bên cạnh, anh nhất định sẽ ủng hộ quyết định của Ly Nhi đúng không?”, Tò Ly cắn môi, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, cũng đau khổ đến cực điểm.
Nghĩ đến anh trai Tô Minh, Tò Ly không kiềm chế được lại phải cô’ gắng hết sức để tiết chế cảm xúc, cò không muốn bị hai người hầu rõ ràng đã có dã tâm nhìn ra được tâm trạng của mình đế dẫn tới bại lộ ra bản thân vẫn còn một người anh trai vò cùng vô cùng quan tâm đến cô.
Bằng không, anh trai sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tò Ly biết anh trai có thiên phú võ đạo cực kỳ lợi hại, thậm chí cô còn thấy tương lai có một ngày anh trai cũng có thể phi hành rời khỏi tầng Trái Đất, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, cô và anh trai xa cách
nhau ở trái đất cũng mới có hơn một năm.
Dựa vào thiên phú của anh trai, bây giờ trở thành cường giả cảnh giới Vạn Pháp có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nhưng cường giả cảnh giới Vạn Pháp đối mặt với thế lực như Tiên Âm Cốc, mặc dù không dám thừa nhận nhưng thực tế, một vị đệ tử ngoại môn của Tiên Âm cốc đã là cảnh giới Thông Thiên rồi?
“Thứ anh trai thiếu chỉ là tài nguyên võ đạo mà thòi, nếu như có đủ tài nguyên võ đạo, anh trai chắc chần cũng không thua kém
người khác”, Tò Ly rất có lòng tin vào Tô Minh, đây cũng là lý do vì sao cô lại hạ quyết tâm giữ kho báu Chuẩn Đế lại cho Tô Minh.
“Thiếu cốc chủ, thực sự không thể cứ… cứ giao ra kho báo Chuẩn Đế được sao? ít nhất còn có thế có được khen ngợi và phần thưởng từ cốc chủ và các trưởng lão đó”, đúng lúc này, một trong hai người hầu cấn thận nói.
Tô Ly không để ý đến.
Giao ra ư?
Nhưng anh Tô… không kiềm chế được, cò ta nhìn về phía thôn Mai Cốt, trong lòng đau khổ, anh Tô, lẽ nào anh thật sự đã chết trong thôn Mai Cốt rồi sao?
“Thanh Thanh, không cần lo lắng, cò và Vũ Minh Tôn cứ tiếp tục hành trình đến tiệc trà Ẩn
Vân đi, lão phu sẽ phái Tam
trưởng lão đi theo, sự an toàn
của cô có thế được đảm bảo
tuyệt đối”, đúng lúc này, Vũ Bất Bại truyền âm cho Vân Thanh Thanh.
Vũ Bất Bại sao có thể bỏ mặc hai người Vũ Minh Tôn và Vân Thanh Thanh chứ?
Vũ Minh Tôn quá nguy hiểm.
Ngộ nhỡ Vũ Minh Tôn muốn bỏ trốn thì cũng có khả năng trực tiếp giết chết Vân Thanh Thanh. Vân Thanh Thanh tạm thời còn lâu mới là đối thủ của Vũ Minh Tôn.
Có Tam trưởng lão tháp tùng cả hành trình thì mới có thế yên tâm được.
Vân Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn mong đợi Tò Minh, không phải vần còn cách tiệc trà Ẩn Vân mấy ngày nữa sao?
“Anh Tò! Anh nhất định phải sống sót trở ra đó, nhất định!”, Vân Thanh Thanh cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này, Vũ Minh Tôn vẻ mặt tươi cười, nói: “Đại trưởng lão, chúng ta một lời đã định”.
Trong lúc nói chuyện, Vũ Minh Tôn đột nhiên nhìn về phía thôn Mai Cốt: “Nghe nói, có tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt
à? Hơn nữa còn đã vào trong hơn 10 ngày rồi?”
Sắc mặt của Vũ Minh Tôn kỳ quái, đột nhiên cười ha ha nói: “Đại trưởng lão, không phải ông có thù với tên ngốc đó đấy chứ? Bỏ mặc cho cậu ta vào trong đó nộp mạng à? Tên ngốc này biết châm ngôn của tố tiên Võ tông là trong vòng 10 ngày không ra thì ắt chết không?”
“Câm miệng!”, Vũ Bất Bại quát lớn, sắc mặt khó coi.
Quan Khuynh Thành cũng liếc nhìn Vũ Minh Tôn một cách nguy hiểm, đột nhiên nói: “Bạn trai của tôi sẽ sống trở ra”.
Vũ Minh Tôn bất giác nhìn về phía Quan Khuynh Thành, sau đó kinh ngạc đến ngây người, ừ, bị dung nhan tuyệt thế đó của Quan Khuynh Thành làm cho ngây dại rồi…
Thế gian có người phụ nữ đẹp như vậy sao?
“Ha ha… sống trở ra ư? Trên đường đi, Nhị trưởng lão đã nói với tôi rồi, vốn đi cùng với người thừa kế Võ tông chúng tới tiệc trà Ẩn Vân chính là tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt đó. Bây giờ lại đổi thành tôi đồng hành đi cùng tới tiệc trà Ẩn Vân, việc này lẽ nào còn chưa nói rõ đám người Đại trưởng lão đã nhận
Vũ Minh Tôn bất giác nhìn về phía Quan Khuynh Thành, sau đó kinh ngạc đến ngây người, ừ, bị dung nhan tuyệt thế đó của Quan Khuynh Thành làm cho ngây dại rồi…
Thế gian có người phụ nữ đẹp như vậy sao?
“Ha ha… sống trở ra ư? Trên đường đi, Nhị trưởng lão đã nói với tôi rồi, vốn đi cùng với người thừa kế Võ tông chúng tới tiệc trà Ẩn Vân chính là tên ngốc đã vào trong thôn Mai Cốt đó. Bây giờ lại đổi thành tôi đồng hành đi cùng tới tiệc trà Ẩn Vân, việc này lẽ nào còn chưa nói rõ đám người Đại trưởng lão đã nhận
định tên ngốc đó chết chắc rồi, không ra được nữa sao?”, Vũ Minh Tôn cười khả ố, có vẻ đắc ý-
Hắn ta vừa cười vừa nói, phong thái phi phàm vốn có, khí chất cô’ tình tỏ ra phong độ ban đầu đều đã sụp đổ.
Quan Khuynh Thành im lặng, ngay đến tâm trạng trả lời cũng không có, sự lo lắng lấp đầy trong lòng đã hoàn toàn dâng lên.
Bều không khí cực kỳ kỳ quái.
“Rõ ràng đều biết tên ngốc
đó đã chết trong đấy rồi, tại sao còn không chịu thừa nhận? Có phải quá đạo đức giả rồi không”, Vũ Minh Tôn nhún vai, hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tên ngốc đó nếu có thể sống trở ra từ trong thôn Mai Cốt, Vũ Minh Tôn tòi lập tức tự sát cũng được”.
Tiên Âm Cốc.
Bên trong một căn nhà ở cổ kính, hai cò người hầu ánh mắt lập lòe đang rót trà.
Còn ngồi bên cạnh bàn trà là một người con gái.
Người con gái ấy tên là Tò Ly.
Thiếu cốc chủ của Tiên Am
cốc.
“Thiếu cốc chủ, mời cò dùng trà”, người hầu cung kính nói, sâu trong ánh mắt đều là vẻ thương hại và châm biếm.
Thiếu cốc chủ cái gì chứ? Chẳng đến mấy ngày nữa là không còn nữa rồi.
Cứ giao kho báu Chuẩn Đế đó cho cốc chủ và các trưởng lão bọn họ không phải là xong sao?
Không nên cứng đầu.
Bây giờ thì hay rồi, làm
không xong thì ngay đến cái mạng nhỏ cũng không giữ được, bọn họ thân làm người hầu của Tò Ly, không may cũng sẽ bị liên lụy.
Đúng là oan uổng.
“Anh, em nhớ anh quá”, Tò Ly vừa uống trà, gương mặt xinh đẹp thanh thuần vừa thất thần, hồi lâu sau cô lại lẩm bẩm tự nói.
Cô nhớ đến trên trái đất, lúc đó ở nhà họ Tô bản thân vẫn còn đang đi học tiểu học, có xích mích gì với bạn cùng bàn đều là anh trai đứng ra bảo vệ CÔ.
“Anh, kho tàng Chuẩn Đế này là Lỵ Nhi liều mạng mới có được, là quà mà Ly Nhi muốn tặng anh, bây giờ tất cả mọi người đều bức ép em, uy hiếp em, muốn em giao ra kho báu Chuẩn Đế, dựa vào cái gì chứ? Ly Nhi đã đồng ý giao ra 7 phần kho báu Chuẩn Đế cho bọn họ rồi, nhưng Tiên Âm Cốc vẫn chưa hài lòng, bọn họ muốn 10 phần, muốn toàn bộ. Ly Nhi đã quyết định rồi, cho dù phải chết cũng sẽ không khuất phục, anh, nếu có anh ở bên cạnh, anh nhất định sẽ ủng hộ quyết định của Ly Nhi đúng không?”, Tò Ly cắn môi, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, cũng đau khổ đến cực điểm.
Nghĩ đến anh trai Tô Minh, Tò Ly không kiềm chế được lại phải cô’ gắng hết sức để tiết chế cảm xúc, cò không muốn bị hai người hầu rõ ràng đã có dã tâm nhìn ra được tâm trạng của mình đế dẫn tới bại lộ ra bản thân vẫn còn một người anh trai vò cùng vô cùng quan tâm đến cô.
Bằng không, anh trai sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tò Ly biết anh trai có thiên phú võ đạo cực kỳ lợi hại, thậm chí cô còn thấy tương lai có một ngày anh trai cũng có thể phi hành rời khỏi tầng Trái Đất, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, cô và anh trai xa cách
nhau ở trái đất cũng mới có hơn một năm.
Dựa vào thiên phú của anh trai, bây giờ trở thành cường giả cảnh giới Vạn Pháp có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nhưng cường giả cảnh giới Vạn Pháp đối mặt với thế lực như Tiên Âm Cốc, mặc dù không dám thừa nhận nhưng thực tế, một vị đệ tử ngoại môn của Tiên Âm cốc đã là cảnh giới Thông Thiên rồi?
“Thứ anh trai thiếu chỉ là tài nguyên võ đạo mà thòi, nếu như có đủ tài nguyên võ đạo, anh trai chắc chần cũng không thua kém
người khác”, Tò Ly rất có lòng tin vào Tô Minh, đây cũng là lý do vì sao cô lại hạ quyết tâm giữ kho báu Chuẩn Đế lại cho Tô Minh.
“Thiếu cốc chủ, thực sự không thể cứ… cứ giao ra kho báo Chuẩn Đế được sao? ít nhất còn có thế có được khen ngợi và phần thưởng từ cốc chủ và các trưởng lão đó”, đúng lúc này, một trong hai người hầu cấn thận nói.
Tô Ly không để ý đến.
Giao ra ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.