Chương 746: Không dám cược mạng
Tô Minh
02/11/2021
Phải nói là vô cùng chấn động!
Nếu như nói trong tốp thanh niên thì có không ít người có thể giết được cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, dù sao lai lịch của họ cũng không hề nhỏ, thậm chí còn có yêu nghiệt xuất hiện trên bảng xếp hạng Đỉnh Phong ở tầng võ cao.
Nhưng giết liền lúc bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ trong năm hơi thở, hơn nữa còn không cần đứng lên… Đúng là
kinh khủng!
Thậm chí, dường như không có một ai trong hơn trăm yêu nghiệt ở đây có thể chắc chắn mình có thể làm được như vậy.
Liên Tông nhìn thấy vậy thì cũng biến thành kẻ ngốc. Hắn ta ngồi đờ đẫn ở đó, toàn thân mềm nhũn, thần sắc trên mặt không ngừng run rẩy và co giật.
Còn Từ Di Thiến thì ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, trợn trừng mắt nhìn Tô Minh.
Không khí lúc này trầm lặng khiến người khác ớn lạnh.
Trên thực tế, ngay cả Ngư Dung Băng cũng không kìm nổi mà nghĩ thầm trong lòng: “Hình như thực lực của tên khốn này lại tăng lên nhiều rồi, còn mạnh hơn nhiều so với lúc đánh mấy người mà Tư Nam Quân phái đen”.
Đây còn là người nữa không?
Sao cò ta cảm giác như Tò Minh tu luyện một ngày bằng người khác luyện mười năm vậy?
Điều quan trọng là thời gian này cô ta luôn ở bên cạnh Tò Minh nhưng chưa từng nhìn thấy
Tô Minh khổ luyện bao giờ.
“Món này ngon đấy!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh cầm đòi đũa dự bị ở bên cạnh gắp một đũa rồi tán thưởng.
Cứ như kiểu ban nãy anh chưa từng giết bốn cường giả ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.
“Anh…”, Từ Di Thiến nuốt nước bọt ừng ực định nói gì nhưng không biết tại sao, lúc này trong đầu cò ta hoàn toàn trống rỗng.
“Cậu Tô! Tôi mời cậu một chén! Ban nãy là Di Thiến sai, cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện”,
Liên Tông phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, vội cầm chén lên rót rượu cho Tô Minh, cười nói.
Thực lực và thiên phú võ đạo mà Tô Minh thể hiện ra đúng là khủng khiếp.
Ngay cả Liên Tông là người có tầm nhìn rộng và hiểu biết mà lúc này cũng sợ chết khiếp.
Có thể kết bạn với yêu nghiệt như này đúng là vẫn hơn. Hơn nữa người như này chắc chắn phải có chỗ dựa lớn, nếu không thì có thể đào tạo ra được người như này sao?
Mặc dù hắn ta là nhị hoàng
tử vương triều Thiên Thần, thân phận cao quý nhưng thực lực và thiên phú võ đạo cũng được thòi, không được coi là yêu nghiệt tuyệt thế. Bởi vì hiện giờ hắn ta cũng chỉ có tên trong cuối danh sách ở bảng xếp hạng Đỉnh Phong.
Bảng xếp hạng Đỉnh Phong có 1000 người, đại diện cho 1000 yêu nghiệt đỉnh phong nhất trong tốp thanh niên ở tầng võ cao, và Liên Tòng xếp ngoài vị trí 970.
Liên Tòng cũng biết thực lực và thiên phú võ đạo của mình không phải quá yêu nghiệt, vì vậy phần lớn thời gian hắn ta
đều cố gắng kết bạn với người có thực lực để sau này có thể biến họ trở thành trợ thủ của mình.
Hôm nay đúng là nhìn nhầm rồi. Nếu sớm biết Tô Minh có thế giết được bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ thì trước đó hắn ta đã không bỏ lỡ, thậm chí còn chế giễu như vậy.
“Anh có xứng không?”, nhưng Liên Tòng có chết cũng không thể ngờ Tò Minh lại thốt ra câu này.
Tò Minh rất ghét loại người hay lật mặt. Mặc dù có thể hiểu được tu giả võ đạo luôn nịnh bợ
những người tài giỏi hơn nhưng anh vẫn thấy ghét.
Nếu đã ghét thì không cần phải giao lưu nhiều. Chỉ vậy thòi….
sắc mặt của Liên Tông lập tức đỏ ửng lên.
Dù sao thì hắn ta cũng có thân phận cao quý, đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu?
Tay cầm chén rượu của hắn ta cũng không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tò Minh, khí tức cũng sục sôi.
Những yêu nghiệt khác vừa
phấn khích vừa kinh ngạc.
What?
Giỏi ghê? Không nể mặt Liên Tông luôn?
Nhưng chắc có rất ít người dám sỉ nhục Liên Tòng như này. Dù sao thì thân phận nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, vì vậy tốt nhất là không nên dây vào.
“Thế giới lớn lắm, nhân tài cũng đầy, những kẻ tự phụ sẽ chết sớm thôi”, Liên Tòng cay độc, nói. Đòi mắt hắn ta như con rắn độc nhìn chằm chằm vào Tô
Minh, thỉnh thoáng lóe lên như đang do dự điều gì đó.
“Tôi chết sớm hay không thì không biết nhưng tôi có thế chắc chắn một điều, nếu như anh không câm mồm lại thì hiện giờ tôi sẽ giết chết anh”, Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía Liên Tông, ngữ khí thản nhiên như đang chế giễu người khác. Nhưng sau đó ánh mắt Tô Minh nhìn về phía không gian phía sau Liên Tông, nói: “Kể cả bên cạnh anh có người bảo vệ ở cảnh giới bán bộ Chân hoàng, tôi muốn anh chết thì anh vẫn phải chết. Không tin thì cứ thử xem”.
Sắc mặt Liên Tông lập tức
biến đổi.
Ban nãy hắn ta sáng mắt lên là đang do dự có nên gọi người bảo vệ bên cạnh mình ra để giết Tô Minh không?
Thật không ngờ Tô Minh đã biết đến sự tồn tại của người đó từ lâu rồi?
Hơn nữa Tô Minh còn có thể chắc chắn vị trí của người đó?
Kể cả có người bảo vệ của mình ở đây mà Tô Minh vẫn hống hách và nắm chắc tuyệt đối như vậy? Điều này khiến Liên Tông cảm thấy khó thở.
Có thể nói, lời nói của Tô Minh không nể nang gì, không hề cho người khác cơ hội.
Nếu như Liên Tông nhẫn nhịn thì tinh thần hắn ta cũng bị ảnh hưởng, danh tiếng cũng thế. Vì vậy, hẳn thật sự không muốn nhịn.
Nhưng hắn ta cũng sợ, sợ Tò Minh không chém gió mà nói thật.
Hơn chục hơi thở qua đi, cuối cùng Liên Tông đành phải cười gượng không nói gì.
Dù gì thì hắn ta cũng sợ chết nên không dám đánh cược.
Từ Di Thiến ở bên cạnh có chút thất vọng. Người đàn ông mình để ý tới lại nhát gan như vậy sao?
“Nếu Thiên Đường Ngục này là địa bàn của cô thì gọi người đến đi!”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Từ Di Thiến, thản nhiên nói.
Anh nói rất nghiêm túc chứ không có ý đùa cợt.
Nhưng Từ Di Thiến chỉ ngây người ra mà không hiểu ý của Tô Minh.
Nếu như nói trong tốp thanh niên thì có không ít người có thể giết được cảnh giới Chân Vương hậu kỳ, dù sao lai lịch của họ cũng không hề nhỏ, thậm chí còn có yêu nghiệt xuất hiện trên bảng xếp hạng Đỉnh Phong ở tầng võ cao.
Nhưng giết liền lúc bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ trong năm hơi thở, hơn nữa còn không cần đứng lên… Đúng là
kinh khủng!
Thậm chí, dường như không có một ai trong hơn trăm yêu nghiệt ở đây có thể chắc chắn mình có thể làm được như vậy.
Liên Tông nhìn thấy vậy thì cũng biến thành kẻ ngốc. Hắn ta ngồi đờ đẫn ở đó, toàn thân mềm nhũn, thần sắc trên mặt không ngừng run rẩy và co giật.
Còn Từ Di Thiến thì ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, trợn trừng mắt nhìn Tô Minh.
Không khí lúc này trầm lặng khiến người khác ớn lạnh.
Trên thực tế, ngay cả Ngư Dung Băng cũng không kìm nổi mà nghĩ thầm trong lòng: “Hình như thực lực của tên khốn này lại tăng lên nhiều rồi, còn mạnh hơn nhiều so với lúc đánh mấy người mà Tư Nam Quân phái đen”.
Đây còn là người nữa không?
Sao cò ta cảm giác như Tò Minh tu luyện một ngày bằng người khác luyện mười năm vậy?
Điều quan trọng là thời gian này cô ta luôn ở bên cạnh Tò Minh nhưng chưa từng nhìn thấy
Tô Minh khổ luyện bao giờ.
“Món này ngon đấy!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh cầm đòi đũa dự bị ở bên cạnh gắp một đũa rồi tán thưởng.
Cứ như kiểu ban nãy anh chưa từng giết bốn cường giả ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.
“Anh…”, Từ Di Thiến nuốt nước bọt ừng ực định nói gì nhưng không biết tại sao, lúc này trong đầu cò ta hoàn toàn trống rỗng.
“Cậu Tô! Tôi mời cậu một chén! Ban nãy là Di Thiến sai, cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện”,
Liên Tông phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, vội cầm chén lên rót rượu cho Tô Minh, cười nói.
Thực lực và thiên phú võ đạo mà Tô Minh thể hiện ra đúng là khủng khiếp.
Ngay cả Liên Tông là người có tầm nhìn rộng và hiểu biết mà lúc này cũng sợ chết khiếp.
Có thể kết bạn với yêu nghiệt như này đúng là vẫn hơn. Hơn nữa người như này chắc chắn phải có chỗ dựa lớn, nếu không thì có thể đào tạo ra được người như này sao?
Mặc dù hắn ta là nhị hoàng
tử vương triều Thiên Thần, thân phận cao quý nhưng thực lực và thiên phú võ đạo cũng được thòi, không được coi là yêu nghiệt tuyệt thế. Bởi vì hiện giờ hắn ta cũng chỉ có tên trong cuối danh sách ở bảng xếp hạng Đỉnh Phong.
Bảng xếp hạng Đỉnh Phong có 1000 người, đại diện cho 1000 yêu nghiệt đỉnh phong nhất trong tốp thanh niên ở tầng võ cao, và Liên Tòng xếp ngoài vị trí 970.
Liên Tòng cũng biết thực lực và thiên phú võ đạo của mình không phải quá yêu nghiệt, vì vậy phần lớn thời gian hắn ta
đều cố gắng kết bạn với người có thực lực để sau này có thể biến họ trở thành trợ thủ của mình.
Hôm nay đúng là nhìn nhầm rồi. Nếu sớm biết Tô Minh có thế giết được bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ thì trước đó hắn ta đã không bỏ lỡ, thậm chí còn chế giễu như vậy.
“Anh có xứng không?”, nhưng Liên Tòng có chết cũng không thể ngờ Tò Minh lại thốt ra câu này.
Tò Minh rất ghét loại người hay lật mặt. Mặc dù có thể hiểu được tu giả võ đạo luôn nịnh bợ
những người tài giỏi hơn nhưng anh vẫn thấy ghét.
Nếu đã ghét thì không cần phải giao lưu nhiều. Chỉ vậy thòi….
sắc mặt của Liên Tông lập tức đỏ ửng lên.
Dù sao thì hắn ta cũng có thân phận cao quý, đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu?
Tay cầm chén rượu của hắn ta cũng không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tò Minh, khí tức cũng sục sôi.
Những yêu nghiệt khác vừa
phấn khích vừa kinh ngạc.
What?
Giỏi ghê? Không nể mặt Liên Tông luôn?
Nhưng chắc có rất ít người dám sỉ nhục Liên Tòng như này. Dù sao thì thân phận nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, vì vậy tốt nhất là không nên dây vào.
“Thế giới lớn lắm, nhân tài cũng đầy, những kẻ tự phụ sẽ chết sớm thôi”, Liên Tòng cay độc, nói. Đòi mắt hắn ta như con rắn độc nhìn chằm chằm vào Tô
Minh, thỉnh thoáng lóe lên như đang do dự điều gì đó.
“Tôi chết sớm hay không thì không biết nhưng tôi có thế chắc chắn một điều, nếu như anh không câm mồm lại thì hiện giờ tôi sẽ giết chết anh”, Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía Liên Tông, ngữ khí thản nhiên như đang chế giễu người khác. Nhưng sau đó ánh mắt Tô Minh nhìn về phía không gian phía sau Liên Tông, nói: “Kể cả bên cạnh anh có người bảo vệ ở cảnh giới bán bộ Chân hoàng, tôi muốn anh chết thì anh vẫn phải chết. Không tin thì cứ thử xem”.
Sắc mặt Liên Tông lập tức
biến đổi.
Ban nãy hắn ta sáng mắt lên là đang do dự có nên gọi người bảo vệ bên cạnh mình ra để giết Tô Minh không?
Thật không ngờ Tô Minh đã biết đến sự tồn tại của người đó từ lâu rồi?
Hơn nữa Tô Minh còn có thể chắc chắn vị trí của người đó?
Kể cả có người bảo vệ của mình ở đây mà Tô Minh vẫn hống hách và nắm chắc tuyệt đối như vậy? Điều này khiến Liên Tông cảm thấy khó thở.
Có thể nói, lời nói của Tô Minh không nể nang gì, không hề cho người khác cơ hội.
Nếu như Liên Tông nhẫn nhịn thì tinh thần hắn ta cũng bị ảnh hưởng, danh tiếng cũng thế. Vì vậy, hẳn thật sự không muốn nhịn.
Nhưng hắn ta cũng sợ, sợ Tò Minh không chém gió mà nói thật.
Hơn chục hơi thở qua đi, cuối cùng Liên Tông đành phải cười gượng không nói gì.
Dù gì thì hắn ta cũng sợ chết nên không dám đánh cược.
Từ Di Thiến ở bên cạnh có chút thất vọng. Người đàn ông mình để ý tới lại nhát gan như vậy sao?
“Nếu Thiên Đường Ngục này là địa bàn của cô thì gọi người đến đi!”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Từ Di Thiến, thản nhiên nói.
Anh nói rất nghiêm túc chứ không có ý đùa cợt.
Nhưng Từ Di Thiến chỉ ngây người ra mà không hiểu ý của Tô Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.