Chương 769: Kiếm hoàn tinh khiết, niềm hy vọng tăng bậc kiếm ý
Tô Minh
12/11/2021
“Người một nhà rồi cũng sẽ đoàn tụ với nhau, con ông đang chờ ông bên
suối vàng kìa, ông cần gì phải giãy dụa nữa chứ?”, Tô Minh thì thầm nói.
Tò Minh còn chưa nói xong.
Phụt.
Cổ Phó Tử Lập đã bị xuyên thủng.
Thần hồn ông ta cũng bị vỡ vụn.
Thần Khôi trở về.
Nó mang theo nhẫn không gian của Phó Tử Lập và một cái chén, cái chén kia chính là chén Hoàng Tuyền.
Tâm trạng Tô Minh rất tốt, anh mỉm cười tủm tỉm, từ từ bước ra.
Rồi đi tới Thiên Đường Ngục.
Tiếp theo còn có không ít ma đao thạch đang chờ mình nữa đấy.
“Hách Liên Giảo”, sâu trong ánh mắt Tò Minh hiện lên một
tia tàn nhẫn.
Thiên Đường Ngục.
“Phó Tử đúng là càng sống càng thụt lùi mà”, Hách Liên Giảo hừ lạnh, có vài phần chế giễu, đã mười lăm phút đồng hồ rồi, sao Phó Tử Lập còn chưa trở lại?
Lẽ nào Phó Tử Lập không bắt được Tô Minh?
Hay là không thế nhanh chóng giết chết Tô Minh?
Bất kể là lý do gì đi nữa thì
tia tàn nhẫn.
Thiên Đường Ngục.
“Phó Tử đúng là càng sống càng thụt lùi mà”, Hách Liên Giảo hừ lạnh, có vài phần chế giễu, đã mười lăm phút đồng hồ rồi, sao Phó Tử Lập còn chưa trở lại?
Lẽ nào Phó Tử Lập không bắt được Tô Minh?
Hay là không thế nhanh chóng giết chết Tô Minh?
Bất kể là lý do gì đi nữa thì
Phó Tử Lập cũng làm người ta thất vọng rồi.
Đương nhiên, Hách Liên Giảo không ngại chờ tiếp.
Dù sao, cuối cùng, Phó Tử Lập vẫn sẽ trở lại Thiên Đường Ngục thòi, suy cho cùng, ông ta còn phải về để “nhặt xác” con trai mình nữa chứ, sớm một chút hay muộn một chút cũng vậy thôi.
Cùng suy nghĩ với Hách Liên Giảo, còn có sáu bảy thế lực ở hư không lân cận Thiên Đường Ngục.
Thậm chí, bời đến giờ Phó
Tử Lập còn chưa trở về, mà phần lớn người đều suy nghĩ liệu thực lực của Phó Tử Lập có mạnh mẽ như mình tưởng tượng không, nếu thật vậy, khi Phó Tử Lập trở lại, thì mình có thể cướp đoạt bảo bối ông ta lấy được trên người Tô Minh không?
Trên đường từ hư không vò tận trở về Thiên Đường Ngục, Tô Minh cũng không rảnh rỗi.
Đầu tiên, anh nghiên cứu chén Hoàng Tuyền.
“Thiên nữ tiền bối, cái chén này có cấp bậc gì vậy?”, Tô Minh kỳ vọng hỏi.
“Thượng phẩm thần cấp”, thiên nữ Tạo Hóa đáp, hơi thiếu hứng thú nói tiếp: “Cũng được, nhưng còn thua xa thanh Ma La Kiếm kia của anh, thua xa vạn dặm”.
“Thượng phẩm thần cấp sao?”, khóe miệng Tò Minh co giật, sau đó, anh nở nụ cười tươi rói.
Thiên nữ Tạo Hóa chướng tai gai mắt cái chén này, nhưng Tô Minh vừa ý nó lắm!
Đây là thượng phấm thần cấp đó, trời, đây chính là bảo bối đó!
Quan trọng là tuy rằng cấp bậc của chén này không thể sánh bằng Ma La Kiếm, nhưng chính vì vậy, bản thân mới có thể dựa vào sức chịu đựng của cơ thể mình và sự khủng bố của kho tàng huyết mạch để có cơ hội làm chủ hoàn toàn chén Hoàng Tuyền.
Trước kia, khi Phó Tử Lập sử dụng chén này, anh đã được chứng kiến sức mạnh của cái chén này kinh khủng đến nhường nào, huống hồ, anh chắc rằng ông ta còn chưa phát huy hết uy lực của cái chén này.
“Đúng là một món đồ tốt”, Tô Minh cất chén Hoàng Tuyền,
anh hạ quyết tâm phải nhanh chóng tế luyện chén Hoàng Tuyền.
Sau khi cất chén Hoàng Tuyền, Tò Minh mở nhẫn không gian của Phó Tử Lập ra.
“Ba mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm”.
Đây cũng là một số tiền thiên văn.
Thế nhưng, nó cũng không khiến Tô Minh vui vẻ, mà ngược lại, những bảo bối khác trong nhẫn không gian lại làm anh vò cùng mừng rỡ.
“Cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, Tò Minh thật sự rất vui mừng, thậm chí, cả người anh run rẩy vì vui sướng.
Tô Minh đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của hai bộ kiếm kĩ này từ chỗ Phó Tử Lập.
Nhất là Thập Kiếm Vĩnh Hằng, đến cả thiên nữ Tạo Hóa còn khen ngợi nó một câu.
“Kiếp pháp trước kia tôi có thể sử dụng là Thiên vẫn Kiếm, đúng là Thiên Vẫn Kiếm rất mạnh, nhưng tiếc rằng, khả năng thành thạo của tôi đối với Thiên vẫn Kiếm quá tệ, tuy rằng tôi đã lĩnh ngộ ý cánh Gió và ý cảnh
Mây, nhưng bản thân chỉ vừa mới nhập môn, nên ý cảnh chưa đủ, uy lực trong chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân vẫn chưa đạt. Hiện tại, có thêm cửu Kiếm Kinh Tiên và Thập Kiếm Vĩnh Hằng, nhờ đó đã bổ sung thêm kiếm kỹ cho tôi”.
Mặc khác, chiêu thứ hai của Thiên Vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, cũng có thu hoạch rất lớn, trong cơ thể anh, hai khí sinh tử hay nói cách khác là âm dương nhị khí vẫn khá là khả quan.
Thậm chí, Tô Minh còn có cảm giác mức độ lĩnh ngộ và thòng hiếu của mình đối với Sinh Tử Chớp Ảnh còn nhiều hơn
Tuyệt Mệnh Phong Vân”.
Sau này, trừ khi độ lĩnh ngộ ý cảnh Phong và ý cảnh Mây có bước nhảy vọt, nếu không thì Tò Minh quyết định sẽ không sử dụng chiêu Tuyệt Mệnh Phong Vân này nữa.
“Kiếm hoàn ư?”
Bỗng nhiên, Tò Minh lại moi móc thêm được một món đồ tốt trong nhẫn không gian của Phó Tử Lạp.
Đó là một quả cầu trong suốt, tỏa ra vầng sáng huyền bí, tĩnh lặng, trông như một viên ngọc rồng tròn trịa.
Tò Minh có thế cảm nhận rõ được trong viên ngọc này ẩn chứa dòng kiếm khí thuần khiết làm anh kinh sợ và ớn lạnh.
“Đây quả thật là kiếm hoàn. Anh may mắn thật đó”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
Cô ta nói tiếp: “Viên kiếm hoàn này, tuy chỉ là kiếm hoàn cấp thấp, nhưng điểm hiếm thấy ở đây là nó là kiếm hoàn tinh khiết, không có ấn chứa khí tức và ý chí của người khác, vì vậy, anh có thể trực tiếp căn nuốt nó. Hon nữa, cho dù chỉ là kiếm hoàn cấp thấp thì nó cũng là báo bối tốt nhất đối với kiếm tu cấp thấp như anh hiện tại”.
“Thiên nữ tiền bối, cô đừng đả kích tôi nữa có được không?”, Tò Minh hết chồ nói, sao là kiếm tu cấp thấp chứ?
“Không thì sao? Kiếm tu cấp cao chỉ cần một cái liếc mắt, là đã có thế bộc phát kiếm ý từ trong ánh mắt, có thể xuyên thủng hư không vò tận, hủy diệt một thế giới Tiểu Thiên cách đó một tỷ dặm”, thiên nữ Tạo Hóa bình thản nói.
Khóe miệng Tô Minh co rút.
Minh vẫn nên im lặng thì hơn.
“Sau khi cắn nuốt viên kiếm
hoàn này, liệu kiếm ý của tôi có thể tăng tiến thêm một tầng không?”, Tô Minh liếm mõi, bản thân mình khá là may mắn, ắt hẳn Phó Tử Lập chỉ mới có được kiếm hoàn, ông ta còn chưa bât đầu cắn nuốt nó thì đã đi đời nhà ma, nhờ đó mà mình lời to.
Loại bảo bối như kiếm hoàn này không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhất là kiếm hoàn tinh khiết thì càng như vậy.
Bản thân chỉ cần cắn nuốt nó, kiếm ý sẽ tăng vọt.
Hiện tại, kiếm ý của Tô Minh đã đạt đến Nhập Linh đỉnh phong kỳ.
“Sau khi nuốt viên kiếm hoàn này, kiếm ý có thể tiến sâu vào trình độ thăng hoa trong truyền thuyết không nhỉ?”, Tô Minh vò cùng mong đợi.
Ý cảnh đạt đến cấp độ thăng hoa chắc chắn sẽ mang đến niềm vui bất ngờ nào đó.
ít nhất, từ trước đến nay, anh chưa từng gặp vị thiên tài nào có thể tu luyện ý cảnh đến trình độ thăng hoa trong thế giới Tiểu Thiên bao giờ.
Anh cất kiếm hoàn vào.
Tò Minh cảm nhận ước chừng mười lăm phút nữa là đến
Thiên Đường Ngục.
“Nhưng cũng đủ thời gian đột phá chút cảnh giới”, Tô Minh không muốn lãng phí một chút thời gian nào, cho dù chỉ là mười lăm phút.
Đối với anh hiện tại, cảnh giới bản thân đã vô cùng vững chắc.
Nêu không phải do bản thân mạnh mẽ ép cấp thì đã đột phá từ lâu rồi.
Mà bây giờ, lại có một số lượng lớn linh thạch để cho anh cắn nuốt.
Tò Minh còn chưa nói xong.
Phụt.
Cổ Phó Tử Lập đã bị xuyên thủng.
Thần hồn ông ta cũng bị vỡ vụn.
Thần Khôi trở về.
Nó mang theo nhẫn không gian của Phó Tử Lập và một cái chén, cái chén kia chính là chén Hoàng Tuyền.
Tâm trạng Tô Minh rất tốt, anh mỉm cười tủm tỉm, từ từ bước ra.
Rồi đi tới Thiên Đường Ngục.
Tiếp theo còn có không ít ma đao thạch đang chờ mình nữa đấy.
“Hách Liên Giảo”, sâu trong ánh mắt Tò Minh hiện lên một
tia tàn nhẫn.
Thiên Đường Ngục.
“Phó Tử đúng là càng sống càng thụt lùi mà”, Hách Liên Giảo hừ lạnh, có vài phần chế giễu, đã mười lăm phút đồng hồ rồi, sao Phó Tử Lập còn chưa trở lại?
Lẽ nào Phó Tử Lập không bắt được Tô Minh?
Hay là không thế nhanh chóng giết chết Tô Minh?
Bất kể là lý do gì đi nữa thì
tia tàn nhẫn.
Thiên Đường Ngục.
“Phó Tử đúng là càng sống càng thụt lùi mà”, Hách Liên Giảo hừ lạnh, có vài phần chế giễu, đã mười lăm phút đồng hồ rồi, sao Phó Tử Lập còn chưa trở lại?
Lẽ nào Phó Tử Lập không bắt được Tô Minh?
Hay là không thế nhanh chóng giết chết Tô Minh?
Bất kể là lý do gì đi nữa thì
Phó Tử Lập cũng làm người ta thất vọng rồi.
Đương nhiên, Hách Liên Giảo không ngại chờ tiếp.
Dù sao, cuối cùng, Phó Tử Lập vẫn sẽ trở lại Thiên Đường Ngục thòi, suy cho cùng, ông ta còn phải về để “nhặt xác” con trai mình nữa chứ, sớm một chút hay muộn một chút cũng vậy thôi.
Cùng suy nghĩ với Hách Liên Giảo, còn có sáu bảy thế lực ở hư không lân cận Thiên Đường Ngục.
Thậm chí, bời đến giờ Phó
Tử Lập còn chưa trở về, mà phần lớn người đều suy nghĩ liệu thực lực của Phó Tử Lập có mạnh mẽ như mình tưởng tượng không, nếu thật vậy, khi Phó Tử Lập trở lại, thì mình có thể cướp đoạt bảo bối ông ta lấy được trên người Tô Minh không?
Trên đường từ hư không vò tận trở về Thiên Đường Ngục, Tô Minh cũng không rảnh rỗi.
Đầu tiên, anh nghiên cứu chén Hoàng Tuyền.
“Thiên nữ tiền bối, cái chén này có cấp bậc gì vậy?”, Tô Minh kỳ vọng hỏi.
“Thượng phẩm thần cấp”, thiên nữ Tạo Hóa đáp, hơi thiếu hứng thú nói tiếp: “Cũng được, nhưng còn thua xa thanh Ma La Kiếm kia của anh, thua xa vạn dặm”.
“Thượng phẩm thần cấp sao?”, khóe miệng Tò Minh co giật, sau đó, anh nở nụ cười tươi rói.
Thiên nữ Tạo Hóa chướng tai gai mắt cái chén này, nhưng Tô Minh vừa ý nó lắm!
Đây là thượng phấm thần cấp đó, trời, đây chính là bảo bối đó!
Quan trọng là tuy rằng cấp bậc của chén này không thể sánh bằng Ma La Kiếm, nhưng chính vì vậy, bản thân mới có thể dựa vào sức chịu đựng của cơ thể mình và sự khủng bố của kho tàng huyết mạch để có cơ hội làm chủ hoàn toàn chén Hoàng Tuyền.
Trước kia, khi Phó Tử Lập sử dụng chén này, anh đã được chứng kiến sức mạnh của cái chén này kinh khủng đến nhường nào, huống hồ, anh chắc rằng ông ta còn chưa phát huy hết uy lực của cái chén này.
“Đúng là một món đồ tốt”, Tô Minh cất chén Hoàng Tuyền,
anh hạ quyết tâm phải nhanh chóng tế luyện chén Hoàng Tuyền.
Sau khi cất chén Hoàng Tuyền, Tò Minh mở nhẫn không gian của Phó Tử Lập ra.
“Ba mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm”.
Đây cũng là một số tiền thiên văn.
Thế nhưng, nó cũng không khiến Tô Minh vui vẻ, mà ngược lại, những bảo bối khác trong nhẫn không gian lại làm anh vò cùng mừng rỡ.
“Cửu Kiếm Kinh Tiên, Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, Tò Minh thật sự rất vui mừng, thậm chí, cả người anh run rẩy vì vui sướng.
Tô Minh đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của hai bộ kiếm kĩ này từ chỗ Phó Tử Lập.
Nhất là Thập Kiếm Vĩnh Hằng, đến cả thiên nữ Tạo Hóa còn khen ngợi nó một câu.
“Kiếp pháp trước kia tôi có thể sử dụng là Thiên vẫn Kiếm, đúng là Thiên Vẫn Kiếm rất mạnh, nhưng tiếc rằng, khả năng thành thạo của tôi đối với Thiên vẫn Kiếm quá tệ, tuy rằng tôi đã lĩnh ngộ ý cánh Gió và ý cảnh
Mây, nhưng bản thân chỉ vừa mới nhập môn, nên ý cảnh chưa đủ, uy lực trong chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân vẫn chưa đạt. Hiện tại, có thêm cửu Kiếm Kinh Tiên và Thập Kiếm Vĩnh Hằng, nhờ đó đã bổ sung thêm kiếm kỹ cho tôi”.
Mặc khác, chiêu thứ hai của Thiên Vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, cũng có thu hoạch rất lớn, trong cơ thể anh, hai khí sinh tử hay nói cách khác là âm dương nhị khí vẫn khá là khả quan.
Thậm chí, Tô Minh còn có cảm giác mức độ lĩnh ngộ và thòng hiếu của mình đối với Sinh Tử Chớp Ảnh còn nhiều hơn
Tuyệt Mệnh Phong Vân”.
Sau này, trừ khi độ lĩnh ngộ ý cảnh Phong và ý cảnh Mây có bước nhảy vọt, nếu không thì Tò Minh quyết định sẽ không sử dụng chiêu Tuyệt Mệnh Phong Vân này nữa.
“Kiếm hoàn ư?”
Bỗng nhiên, Tò Minh lại moi móc thêm được một món đồ tốt trong nhẫn không gian của Phó Tử Lạp.
Đó là một quả cầu trong suốt, tỏa ra vầng sáng huyền bí, tĩnh lặng, trông như một viên ngọc rồng tròn trịa.
Tò Minh có thế cảm nhận rõ được trong viên ngọc này ẩn chứa dòng kiếm khí thuần khiết làm anh kinh sợ và ớn lạnh.
“Đây quả thật là kiếm hoàn. Anh may mắn thật đó”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
Cô ta nói tiếp: “Viên kiếm hoàn này, tuy chỉ là kiếm hoàn cấp thấp, nhưng điểm hiếm thấy ở đây là nó là kiếm hoàn tinh khiết, không có ấn chứa khí tức và ý chí của người khác, vì vậy, anh có thể trực tiếp căn nuốt nó. Hon nữa, cho dù chỉ là kiếm hoàn cấp thấp thì nó cũng là báo bối tốt nhất đối với kiếm tu cấp thấp như anh hiện tại”.
“Thiên nữ tiền bối, cô đừng đả kích tôi nữa có được không?”, Tò Minh hết chồ nói, sao là kiếm tu cấp thấp chứ?
“Không thì sao? Kiếm tu cấp cao chỉ cần một cái liếc mắt, là đã có thế bộc phát kiếm ý từ trong ánh mắt, có thể xuyên thủng hư không vò tận, hủy diệt một thế giới Tiểu Thiên cách đó một tỷ dặm”, thiên nữ Tạo Hóa bình thản nói.
Khóe miệng Tô Minh co rút.
Minh vẫn nên im lặng thì hơn.
“Sau khi cắn nuốt viên kiếm
hoàn này, liệu kiếm ý của tôi có thể tăng tiến thêm một tầng không?”, Tô Minh liếm mõi, bản thân mình khá là may mắn, ắt hẳn Phó Tử Lập chỉ mới có được kiếm hoàn, ông ta còn chưa bât đầu cắn nuốt nó thì đã đi đời nhà ma, nhờ đó mà mình lời to.
Loại bảo bối như kiếm hoàn này không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhất là kiếm hoàn tinh khiết thì càng như vậy.
Bản thân chỉ cần cắn nuốt nó, kiếm ý sẽ tăng vọt.
Hiện tại, kiếm ý của Tô Minh đã đạt đến Nhập Linh đỉnh phong kỳ.
“Sau khi nuốt viên kiếm hoàn này, kiếm ý có thể tiến sâu vào trình độ thăng hoa trong truyền thuyết không nhỉ?”, Tô Minh vò cùng mong đợi.
Ý cảnh đạt đến cấp độ thăng hoa chắc chắn sẽ mang đến niềm vui bất ngờ nào đó.
ít nhất, từ trước đến nay, anh chưa từng gặp vị thiên tài nào có thể tu luyện ý cảnh đến trình độ thăng hoa trong thế giới Tiểu Thiên bao giờ.
Anh cất kiếm hoàn vào.
Tò Minh cảm nhận ước chừng mười lăm phút nữa là đến
Thiên Đường Ngục.
“Nhưng cũng đủ thời gian đột phá chút cảnh giới”, Tô Minh không muốn lãng phí một chút thời gian nào, cho dù chỉ là mười lăm phút.
Đối với anh hiện tại, cảnh giới bản thân đã vô cùng vững chắc.
Nêu không phải do bản thân mạnh mẽ ép cấp thì đã đột phá từ lâu rồi.
Mà bây giờ, lại có một số lượng lớn linh thạch để cho anh cắn nuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.