Chương 694: Lật mặt
Tô Minh
02/11/2021
Nếu quỳ xuống chắc chắn không chỉ là vấn đề của thể diện.
Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.
“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!
Không xứng?
Trực tiếp sỉ nhục Trần
Thanh Minh là không xứng.
Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!
Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thế, ông ta vò cùng không hy vọng Tò Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng…
Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.
Vò cùng không đơn giản.
“Không xứng? Ha ha…
không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi. Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”
Xé rách da mặt.
Thậm chí không cần thể diện nữa.
Thái độ cứng rắn của Tò Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.
Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?
Cậu vẫn chưa trưởng thành.
Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thòi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?
Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn choi xấu đó.
Cậu có thể làm gì tòi?
Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.
Cái này…
Làm sao có thế như vậy?
Cũng quá là vô sỉ đi?
Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.
Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vò cùng lớn mạnh.
Không chọc ghẹo nổi.
Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.
Tò Minh mở lời.
“Tôi nói, tôi không đảm bảo cái mạng kia của anh ta, anh ta muốn tự sát hay là tôi tiên anh ta một đoạn! về phần bà, không muốn quỳ? Muốn giở trò với tôi? Vậy cái mạng này của bà tòi cũng muốn chắc rồi!!!”, đáy mẳt Tò Minh xẹt qua một tia sáng lạnh, phun ra từng chữ.
Không hề có ý tứ đùa cợt.
“Tô Minh, không thể tùy tiện đùa cợt”, Trương Thiên Nhẫn lướt tới từ đằng xa, nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Tò Minh yêu nghiệt như vậy.
Ong ta vô cùng coi trọng anh.
Có Tô Minh gia nhập học viện Linh Võ, học viện Linh Võ nhất định có thể đón chờ một tương lai phồn vinh.
Nếu đã như vậy, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Minh cùng Trần Thanh Minh đấu đá tới chết, đặc biệt là hiện tại.
Bối cảnh của Trần Thanh Minh lớn mạnh, không phải là đối tượng mà Tô Minh của hôm nay có thể đối phó được.
Tô Minh dù có yêu nghiệt đến đâu cũng cần phải có thời
gian đế trưởng thành.
Bây giờ anh dám tuyên bố muốn mạng của Trần Thanh Minh, đây là quá mức ngạo mạn, cứng quá dễ gãy, sẽ chết đó.
Đúng, về mặt nguyên tắc, Trần Thanh Minh đánh CƯỢC thua lại không muốn thực hiện theo lời cược, là vấn đề của bà ta.
Nhưng có lúc, có những chuyện, thực sự không thể quá tính toán, bởi bạn không có đủ thực lực cùng tư cách để cố chấp!
Õng ta đứng ra can ngăn Tô
Minh thực chất là đế bảo vệ an toàn cho anh.
“Tiền bối, tòi, không nói đùa”, song, điều mà Trương Thiên Nhẫn không ngờ tới được chính là Tò Minh lại nói như vậy.
Sự nghiêm túc không thế nói ra lời.
Trương Thiên Nhẫn còn muốn khuyên nhủ gì đó…
“Được! Được! Được!!!”, Trần
• • • <
Thanh Minh lại cười lớn: “Bổn tọa sống hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên nghe được có kẻ muốn tính mạng của Trần Thanh Minh này! Bổn tọa ngược lại
muốn xem xem cậu làm thế nào đế đoạt lấy cái mạng này đây!?”
Trần Thanh Minh bùng nổ cơn giận.
Bà ta vẫn luôn là kẻ ăn trên ngồi trước.
Xét cho cùng, xuất thân của bà ta khá lớn.
Cho dù vẫn luôn giữ chức giáo tôn tại học viện Linh Võ, nhưng trên thực tế, chức vị giáo tôn này có địa vị cao hơn rất nhiều so với những vị giáo tôn bình thường khác, cho dù phó viện trưởng là Trương Thiên Nhẫn cũng không dám đè ép lên
đầu bà ta.
Bà ta đã quen với loại cảm giác đứng trên người khác này.
Tô Minh là đang tự dồn mình vào chỗ chết!
Yêu nghiệt thì đã thế nào?
Yêu nghiệt chưa trưởng thành đều chỉ là rác rưởi.
Dưới cơn bạo phát, Trần Thanh Minh trực tiếp giải phóng khí tức của bản thân… trong nháy mắt, rất nhiều người xung quanh phải giật mình kinh hãi.
Cánh giới Thông thiên hậu
kỳ.
Cảnh giới Thông thiên hậu kỳ hàng thật giá thật.
Cực mạnh.
Dưới sự dao động khí tức của bà ta, giống như một bàn tay áp chế, che rợp trời đất một cách đáng sợ, bao trùm toàn bộ học viện Linh Võ.
Trong một nhịp thở, sự sống và cái chết dường như nằm gọn trong tầm kiếm soát của bà ta.
Phải biết rằng, cho dù là những tầng võ trung kia, nếu không phải là tầng võ trung đỉnh
cấp nhất thì sự tồn tại của cảnh giới Thòng Thiên cũng hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá.
Ngoài ra, mặc dù hơn mười vị giáo tôn của học viện Linh Võ đều thuộc cảnh giới Thòng thiên nhưng về cơ bản đều chỉ là Thông thiên sơ kỳ mà thôi.
Chỉ có duy nhất Trần Thanh Minh đã tiến vào Thông thiên hậu kỳ.
Bước tới cấp độ Thông thiên này, khoảng cách giữa một cảnh giới nhỏ đã phản ánh một cách chân thực thực lực, đây chính là cách biệt giữa trời và đất.
“Giáo tôn Trần, xin hãy bớt giận!”, Trương Thiên Nhẫn sốt sắng, vội vã chắn trước người Tô Minh, trên mặt mang theo nụ cười khố.
Nói trắng ra, nếu thực sự muốn chiến đấu sinh tử, ông ta cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Trần Thanh Minh.
Thực lực của Trần Thanh Minh thực sự rất mạnh!!!
Đặc biệt bà ta còn tới từ một tầng võ trung đỉnh cấp, trong tay nắm giữ không ít lá bài tẩy.
“Còn không mau xin lỗi giáo
tôn Trần?”, cùng lúc đó, Lâm Thanh Loan bước tới bên cạnh Tô Minh, thấp giọng nói: “Sao anh cứ phải tự tìm đường chết như vậy?”
Tò Minh căn bản không đoái hoài tới Lâm Thanh Loan, anh không hề quen biết cò ta, mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp, thực lực cũng không tồi.
“Anh…”, Lâm Thanh Loan có chút tức giận, vì không muốn thấy một yêu nghiệt siêu cấp tuyệt thế, vạn năm hiếm gặp như Tô Minh rơi rớt, bản thân cô có lòng tốt nhắc nhở anh.
Nhưng không ngờ tới, Tô
Minh chẳng hề cảm kích.
Cũng chính vào khoảnh khắc này.
Vài bóng người bỗng nhiên bay tới.
Họ đều ở độ tuổi trung niên.
Không có ai là yếu kém.
Càng là vấn đề tâm cảnh võ đạo.
“Nhận tôi làm đồ đệ? Bà còn chưa xứng, quỳ xuống xin lỗi là được rồi”, tuy nhiên, điều mà mọi người không ngờ tới là… Tô Minh thậm chí còn chẳng mảy may cân nhắc, liền đáp lại một câu này!!!
Không xứng?
Trực tiếp sỉ nhục Trần
Thanh Minh là không xứng.
Đây là muốn cùng Trần Thanh Minh không chết không thôi mà!
Đứng ở đằng xa, Trương Thiên Nhẫn muốn nói gì đó nhưng lại do dự, nếu có thế, ông ta vò cùng không hy vọng Tò Minh và Trần Thanh Minh ầm ĩ tới mức không chết không ngừng…
Lai lịch của Trần Thanh Minh rất lớn.
Vò cùng không đơn giản.
“Không xứng? Ha ha…
không xứng sao?”, vẻ mặt Trần Thanh Minh thay đổi, tiếp đó lại bật cười, cười một cách oán độc mà tàn nhẫn: “Cậu nói không xứng, vậy thì không xứng đi. Nhưng nếu đã không xứng, vậy thì bổn tọa không những không quỳ xuống xin lỗi mà ngay cả tính mạng của cô ta, bổn tọa cũng chuẩn bị đoạt lấy, cậu làm được gì?!!!”
Xé rách da mặt.
Thậm chí không cần thể diện nữa.
Thái độ cứng rắn của Tò Minh hoàn toàn khiến Trần Thanh Minh tức giận.
Cậu là yêu nghiệt đầu tiên trong vạn năm nay thì đã thế nào?
Cậu vẫn chưa trưởng thành.
Huống hồ, cậu chỉ cô độc một mình mà thòi, cậu còn có thể thực sự lật trời sao?
Bổn tọa chính là không cần mặt mũi, muốn choi xấu đó.
Cậu có thể làm gì tòi?
Khi Trần Thanh Minh vừa bày ra thái độ này, trong chớp mắt tất cả ánh mắt trên sân Linh Võ đang đổ dồn vào bà ta đều trở nên ngây dại.
Cái này…
Làm sao có thế như vậy?
Cũng quá là vô sỉ đi?
Nhưng không ai dám đứng lên nói gì.
Bởi vì danh tiếng của Trần Thanh Minh quá lớn, kẻ đứng phía sau bà ta là tầng võ trung đỉnh cao, vò cùng lớn mạnh.
Không chọc ghẹo nổi.
Trương Thiên Nhẫn cau mày, vừa muốn lên tiếng nhưng đúng lúc này.
Tò Minh mở lời.
“Tôi nói, tôi không đảm bảo cái mạng kia của anh ta, anh ta muốn tự sát hay là tôi tiên anh ta một đoạn! về phần bà, không muốn quỳ? Muốn giở trò với tôi? Vậy cái mạng này của bà tòi cũng muốn chắc rồi!!!”, đáy mẳt Tò Minh xẹt qua một tia sáng lạnh, phun ra từng chữ.
Không hề có ý tứ đùa cợt.
“Tô Minh, không thể tùy tiện đùa cợt”, Trương Thiên Nhẫn lướt tới từ đằng xa, nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Tò Minh yêu nghiệt như vậy.
Ong ta vô cùng coi trọng anh.
Có Tô Minh gia nhập học viện Linh Võ, học viện Linh Võ nhất định có thể đón chờ một tương lai phồn vinh.
Nếu đã như vậy, ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Tô Minh cùng Trần Thanh Minh đấu đá tới chết, đặc biệt là hiện tại.
Bối cảnh của Trần Thanh Minh lớn mạnh, không phải là đối tượng mà Tô Minh của hôm nay có thể đối phó được.
Tô Minh dù có yêu nghiệt đến đâu cũng cần phải có thời
gian đế trưởng thành.
Bây giờ anh dám tuyên bố muốn mạng của Trần Thanh Minh, đây là quá mức ngạo mạn, cứng quá dễ gãy, sẽ chết đó.
Đúng, về mặt nguyên tắc, Trần Thanh Minh đánh CƯỢC thua lại không muốn thực hiện theo lời cược, là vấn đề của bà ta.
Nhưng có lúc, có những chuyện, thực sự không thể quá tính toán, bởi bạn không có đủ thực lực cùng tư cách để cố chấp!
Õng ta đứng ra can ngăn Tô
Minh thực chất là đế bảo vệ an toàn cho anh.
“Tiền bối, tòi, không nói đùa”, song, điều mà Trương Thiên Nhẫn không ngờ tới được chính là Tò Minh lại nói như vậy.
Sự nghiêm túc không thế nói ra lời.
Trương Thiên Nhẫn còn muốn khuyên nhủ gì đó…
“Được! Được! Được!!!”, Trần
• • • <
Thanh Minh lại cười lớn: “Bổn tọa sống hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên nghe được có kẻ muốn tính mạng của Trần Thanh Minh này! Bổn tọa ngược lại
muốn xem xem cậu làm thế nào đế đoạt lấy cái mạng này đây!?”
Trần Thanh Minh bùng nổ cơn giận.
Bà ta vẫn luôn là kẻ ăn trên ngồi trước.
Xét cho cùng, xuất thân của bà ta khá lớn.
Cho dù vẫn luôn giữ chức giáo tôn tại học viện Linh Võ, nhưng trên thực tế, chức vị giáo tôn này có địa vị cao hơn rất nhiều so với những vị giáo tôn bình thường khác, cho dù phó viện trưởng là Trương Thiên Nhẫn cũng không dám đè ép lên
đầu bà ta.
Bà ta đã quen với loại cảm giác đứng trên người khác này.
Tô Minh là đang tự dồn mình vào chỗ chết!
Yêu nghiệt thì đã thế nào?
Yêu nghiệt chưa trưởng thành đều chỉ là rác rưởi.
Dưới cơn bạo phát, Trần Thanh Minh trực tiếp giải phóng khí tức của bản thân… trong nháy mắt, rất nhiều người xung quanh phải giật mình kinh hãi.
Cánh giới Thông thiên hậu
kỳ.
Cảnh giới Thông thiên hậu kỳ hàng thật giá thật.
Cực mạnh.
Dưới sự dao động khí tức của bà ta, giống như một bàn tay áp chế, che rợp trời đất một cách đáng sợ, bao trùm toàn bộ học viện Linh Võ.
Trong một nhịp thở, sự sống và cái chết dường như nằm gọn trong tầm kiếm soát của bà ta.
Phải biết rằng, cho dù là những tầng võ trung kia, nếu không phải là tầng võ trung đỉnh
cấp nhất thì sự tồn tại của cảnh giới Thòng Thiên cũng hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá.
Ngoài ra, mặc dù hơn mười vị giáo tôn của học viện Linh Võ đều thuộc cảnh giới Thòng thiên nhưng về cơ bản đều chỉ là Thông thiên sơ kỳ mà thôi.
Chỉ có duy nhất Trần Thanh Minh đã tiến vào Thông thiên hậu kỳ.
Bước tới cấp độ Thông thiên này, khoảng cách giữa một cảnh giới nhỏ đã phản ánh một cách chân thực thực lực, đây chính là cách biệt giữa trời và đất.
“Giáo tôn Trần, xin hãy bớt giận!”, Trương Thiên Nhẫn sốt sắng, vội vã chắn trước người Tô Minh, trên mặt mang theo nụ cười khố.
Nói trắng ra, nếu thực sự muốn chiến đấu sinh tử, ông ta cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Trần Thanh Minh.
Thực lực của Trần Thanh Minh thực sự rất mạnh!!!
Đặc biệt bà ta còn tới từ một tầng võ trung đỉnh cấp, trong tay nắm giữ không ít lá bài tẩy.
“Còn không mau xin lỗi giáo
tôn Trần?”, cùng lúc đó, Lâm Thanh Loan bước tới bên cạnh Tô Minh, thấp giọng nói: “Sao anh cứ phải tự tìm đường chết như vậy?”
Tò Minh căn bản không đoái hoài tới Lâm Thanh Loan, anh không hề quen biết cò ta, mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp, thực lực cũng không tồi.
“Anh…”, Lâm Thanh Loan có chút tức giận, vì không muốn thấy một yêu nghiệt siêu cấp tuyệt thế, vạn năm hiếm gặp như Tô Minh rơi rớt, bản thân cô có lòng tốt nhắc nhở anh.
Nhưng không ngờ tới, Tô
Minh chẳng hề cảm kích.
Cũng chính vào khoảnh khắc này.
Vài bóng người bỗng nhiên bay tới.
Họ đều ở độ tuổi trung niên.
Không có ai là yếu kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.