Chương 364: Lo lắng và hiếu kỳ
Tô Minh
10/10/2021
Trong lòng anh thấy kích động, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng xuất hiện rồi.
"Cũng may là có chuông^Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt".
"Đập cho ta!"
Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm.
"Cheng!"
"Cheng!"
"Cheng!"
Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.
Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyến. Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.
Tô Minh tiếp tục đập.
Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.
Tâm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.
Quá sắc! Xích Ảnh kiếm sắc đến nỗi mà Tô Minh nhổ một sợi tóc ném lên trên Xích Ảnh kiếm mà chưa đến lưỡi kiếm thì tóc đã bị cắt đứt.
"Linh khí trung phẩm đỉnh phong", Tô Minh bật cười rồi đẩy kiêm ý vào bên trong Xích Ảnh kiếm.
Trong chớp mắt, Xích Ảnh kiếm rú lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu tím xanh lóe lên.
Không gian trước mặt dường như đi vào hư không.
"80% rồi! Có thế chịu được 80% kiếm ý của mình rồi, ha ha...", Tô Minh cười ha ha, sắc mặt đỏ ửng nói: "Công Tôn Hạ! Công Tôn Thần! cảm ơn các người! Món quà này lớn quá...".
Có thanh kiếm này trong tay, nếu như đối mặt với đối thủ nhưThấm Băng Tuyền tối qua thì Tô Minh chắc chắn chỉ cần một kiếm là có thể hạ gục được chứ đâu cần đến ba kiếm?
Lúc này, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn đứng bên ngoài giáo tôn các, trong ánh mắt đều là sự lo lắng và hiếu kỳ...
"Đồ tồi này không biết đang làm gì trong đó nữa?", Diệp Mộ Cẩn thấy cạn lời. Cô ta ở võ trường đẫ sắp xếp cho học viên tiến hành tập luyện nhưng lúc tập lại cảm thấy mặt đất rung chuyến.
Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chân đọng.
(tại đây có hình ảnh)
***
"Cũng may là có chuông^Thiên Địa Huyền Hoàng! Nhà họ Lam đúng là toàn người tốt".
"Đập cho ta!"
Tô Minh quát một tiếng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bắt đầu đập vào Xích Ảnh kiếm.
"Cheng!"
"Cheng!"
"Cheng!"
Rất vang, hết tiếng này đến tiếng khác.
Mỗi tiếng phát ra, cả giáo tôn các đều rung chuyển, thậm chí cả viện võ đạo nhà họ Diệp đều rung chuyến. Mỗi lần chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đập vào, Xích Ảnh kiếm như cây gậy sắt nặng trịch dần hình thành nên hình dạng của kiếm.
Tô Minh tiếp tục đập.
Với tốc độ đập khủng khiếp một giây mười lần, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ còn lại tàn ảnh màu vàng.
Tâm hơn một tiếng sau, Xích Ảnh kiếm đã được mài sắc bén, trong sắc màu tím đỏ lộ ra màu xanh trong suốt, vừa nhìn một cái đã thấy vô cùng chói mắt.
Quá sắc! Xích Ảnh kiếm sắc đến nỗi mà Tô Minh nhổ một sợi tóc ném lên trên Xích Ảnh kiếm mà chưa đến lưỡi kiếm thì tóc đã bị cắt đứt.
"Linh khí trung phẩm đỉnh phong", Tô Minh bật cười rồi đẩy kiêm ý vào bên trong Xích Ảnh kiếm.
Trong chớp mắt, Xích Ảnh kiếm rú lên một tiếng, một luồng ánh sáng màu tím xanh lóe lên.
Không gian trước mặt dường như đi vào hư không.
"80% rồi! Có thế chịu được 80% kiếm ý của mình rồi, ha ha...", Tô Minh cười ha ha, sắc mặt đỏ ửng nói: "Công Tôn Hạ! Công Tôn Thần! cảm ơn các người! Món quà này lớn quá...".
Có thanh kiếm này trong tay, nếu như đối mặt với đối thủ nhưThấm Băng Tuyền tối qua thì Tô Minh chắc chắn chỉ cần một kiếm là có thể hạ gục được chứ đâu cần đến ba kiếm?
Lúc này, Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn đứng bên ngoài giáo tôn các, trong ánh mắt đều là sự lo lắng và hiếu kỳ...
"Đồ tồi này không biết đang làm gì trong đó nữa?", Diệp Mộ Cẩn thấy cạn lời. Cô ta ở võ trường đẫ sắp xếp cho học viên tiến hành tập luyện nhưng lúc tập lại cảm thấy mặt đất rung chuyến.
Cô ta cho rằng đó là động đất, nhưng nó lại kéo dài liên tục cô ta chỉ có thể dừng lại, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn Giáo Tôn Các chân đọng.
(tại đây có hình ảnh)
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.