Chương 1037: Ma La Kiếm vung lên
Tô Minh
27/11/2021
Ngay cả Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm cũng dùng tới, lẽ nào Tô Minh
còn giấu con bài chưa lật hay chiêu số gì mạnh hơn cả Linh Bảo Hỗn Độn
thượng phẩm sao?
Không thể. Tuyệt đối không thể. Mà người có cùng ý tưởng
với Tân Lưu Ly đâu chỉ ít. ơ đây gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ ấy. Vô số ánh mắt tiếc nuối lại phức tạp nhìn chằm chằm Tô Minh. Dường như dùng ánh mắt chăm chú này nhìn anh mới là cách tôn trọng nhất khi một yêu nghiệt mạnh nhất nền văn minh Xương qua đời.
Ngay cả ánh mắt của Viên Châm cùng các trưởng lão phía sau ông ta cũng lập lòe dao động, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên nở nụ cười, ừ, một nụ cười có hơi lực lại có chút giễu cợt.
“Lão già kia, hình như ông vui vẻ hơi sớm thì phải? ông nghĩ tôi chí có môi cái Dáo bối là bia Huyền Diệu kia thôi sao. Nếu tôi nói mình còn có bảo bối càng mạnh hơn, có thể giết ông trong tích tắc thì ông tin không?”, Tô Minh hỏi với vẻ cười cợt.
Anh vừa nói xong, Quái Nhân Tiên Hạc đã xuất hiện ngay trước mắt mình. Đột nhiên chiếc vòng tay kim loại trên cổ tay Tô Minh hóa thành một thanh kiếm!
Tô Minh cầm lấy thanh kiếm. Nó chính là Ma La Kiếm!
ngay khi Ma La Kiếm xuất hiện, Quái Nhân Tiên Hạc đang chuẩn bị thi triển võ kỹ giết chết Tô Minh thì lập tức không thở nổi. Mùi vị tử vong tỏa ra trên thanh kiếm kia quá nồng, nồng đến nỗi không cách nào hình dung được, ông ta khẳng định, nó chắc chắn có thể dễ dàng giết mình trong tích tắc. Ông ta sợ hãi, cõi lòng sụp đổ, sao còn dám nghĩ đến việc tiếp tục giết Tô Minh nữa? Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là thi triển quy luật không gian, trốn! Trốn càng xa càng tốt! Nhưng mà còn kịp sao?
Vèo!
Ma La Kiếm vung lên.
Nó vừa vung, tâm trạng Quái Nhân Tiên Hạc đã sụp đổ, cực kỳ hoảng sợ dị. Bởi vì ông ta cảm thấy mình đã bị nhằm vào, ngay cả quy luật không gian cũng vô dụng, đều có thể bị đâm xuyên qua và khóa lại.
“Cậu…” Quái Nhân Tiên Hạc hoảng sợ định hô lên cái gì đó. Thế nhưng tiếng ông ta còn chưa nói xong, cả người đã bị xé rách thành từng mảnh, bao gồm cả thần hồn.
Sau cái chết của Quái Nhân Tiên Hạc, số mệnh chi long của Tiên Lạc cũng biến mất.___________
Mặc dù số mệnh chi long
còn chưa kịp bị Ma La Kiếm xé
nát, nhưng vì Quái Nhân Tiên
Hạc đã chết nên cũng bị ảnh
hướng khá nghiêm trọng. Có thể
nói rằng số mệnh của học viện
Tiên Lạc đều bới vậy mà giảm xuống một bậc.
“Đã dùng Ma La Kiếm thì một ngày chỉ có thể dùng một lần, một lần cũng có thể sử dụng khoảng năm phút. Bây giờ giết lão khốn nạn này chỉ cần dùng một hai phút gì đó, còn dư tận bốn phút nữa, nếu không dùng
cho hết thì thật lãng phí”, Tô Minh nghĩ thầm rồi ngấng đầu, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẵn tràn ngập sát khí, nhìn tám trưởng lão của học viện Tiên Lạc.
“Thanh… thanh… thanh kiếm kia có cấp gì vậy?”, mãi đến tận lúc này, mấy lão quái vật siêu cấp như Triệu Phong Niên và Viên Châm vẫn hết sức chấn động, chưa kịp phản ứng lại.
Ngay cả bọn họ cũng đều cảm nhận được mùi nguy hiểm trên thanh Ma La Kiếm. Đương nhiên, thực lực của Tô Minh còn chưa đủ cho nên Tô Minh muốn dùng nó để giết bọn họ như giết
Quái Nhân Tiên Hạc thì tạm thời sẽ không làm được, thế nhưng vẫn làm cho trái tim người ta lạnh giá.
Cấp bậc của Ma La Kiếm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của Triệu Phong Niên và Viên Châm. Hai người đều đã trải qua quá trình viễn cổ cùng thượng cổ, sống cả trăm triệu năm, bảo bối gì mà chưa thấy qua chứ? Nhưng lại có thể xác định rằng không có một bảo bối nào có thể so được với thanh kiếm trong tay Tô Minh.
“Khốn kiếp!”, cùng lúc đó, tám trưởng lão học viện Tiên Lạc đứng phía sau Viên Châm
đang bị Tô Minh nhìn chòng chọc chỉ cảm thấy hoảng sợ vì thần hồn bị nghiền nát giày vò, gần như đồng loạt hoảng hốt hô lên, thậm chí còn muốn trốn.
“Vèo… vèo vèo… vèo vèo vèo…”, Tô Minh lại di chuyển, giơ tay lên, Ma La Kiếm chém xuống. Chỉ cảm thấy bầu trời như bị xé rách, Hỗn Độn chấn động, nối thẳng sinh tử tới suối vàng, xem nhẹ không gian và thời gian, chặn đứng, khóa lại rồi chém xuống.
Không thể. Tuyệt đối không thể. Mà người có cùng ý tưởng
với Tân Lưu Ly đâu chỉ ít. ơ đây gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ ấy. Vô số ánh mắt tiếc nuối lại phức tạp nhìn chằm chằm Tô Minh. Dường như dùng ánh mắt chăm chú này nhìn anh mới là cách tôn trọng nhất khi một yêu nghiệt mạnh nhất nền văn minh Xương qua đời.
Ngay cả ánh mắt của Viên Châm cùng các trưởng lão phía sau ông ta cũng lập lòe dao động, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên nở nụ cười, ừ, một nụ cười có hơi lực lại có chút giễu cợt.
“Lão già kia, hình như ông vui vẻ hơi sớm thì phải? ông nghĩ tôi chí có môi cái Dáo bối là bia Huyền Diệu kia thôi sao. Nếu tôi nói mình còn có bảo bối càng mạnh hơn, có thể giết ông trong tích tắc thì ông tin không?”, Tô Minh hỏi với vẻ cười cợt.
Anh vừa nói xong, Quái Nhân Tiên Hạc đã xuất hiện ngay trước mắt mình. Đột nhiên chiếc vòng tay kim loại trên cổ tay Tô Minh hóa thành một thanh kiếm!
Tô Minh cầm lấy thanh kiếm. Nó chính là Ma La Kiếm!
ngay khi Ma La Kiếm xuất hiện, Quái Nhân Tiên Hạc đang chuẩn bị thi triển võ kỹ giết chết Tô Minh thì lập tức không thở nổi. Mùi vị tử vong tỏa ra trên thanh kiếm kia quá nồng, nồng đến nỗi không cách nào hình dung được, ông ta khẳng định, nó chắc chắn có thể dễ dàng giết mình trong tích tắc. Ông ta sợ hãi, cõi lòng sụp đổ, sao còn dám nghĩ đến việc tiếp tục giết Tô Minh nữa? Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là thi triển quy luật không gian, trốn! Trốn càng xa càng tốt! Nhưng mà còn kịp sao?
Vèo!
Ma La Kiếm vung lên.
Nó vừa vung, tâm trạng Quái Nhân Tiên Hạc đã sụp đổ, cực kỳ hoảng sợ dị. Bởi vì ông ta cảm thấy mình đã bị nhằm vào, ngay cả quy luật không gian cũng vô dụng, đều có thể bị đâm xuyên qua và khóa lại.
“Cậu…” Quái Nhân Tiên Hạc hoảng sợ định hô lên cái gì đó. Thế nhưng tiếng ông ta còn chưa nói xong, cả người đã bị xé rách thành từng mảnh, bao gồm cả thần hồn.
Sau cái chết của Quái Nhân Tiên Hạc, số mệnh chi long của Tiên Lạc cũng biến mất.___________
Mặc dù số mệnh chi long
còn chưa kịp bị Ma La Kiếm xé
nát, nhưng vì Quái Nhân Tiên
Hạc đã chết nên cũng bị ảnh
hướng khá nghiêm trọng. Có thể
nói rằng số mệnh của học viện
Tiên Lạc đều bới vậy mà giảm xuống một bậc.
“Đã dùng Ma La Kiếm thì một ngày chỉ có thể dùng một lần, một lần cũng có thể sử dụng khoảng năm phút. Bây giờ giết lão khốn nạn này chỉ cần dùng một hai phút gì đó, còn dư tận bốn phút nữa, nếu không dùng
cho hết thì thật lãng phí”, Tô Minh nghĩ thầm rồi ngấng đầu, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẵn tràn ngập sát khí, nhìn tám trưởng lão của học viện Tiên Lạc.
“Thanh… thanh… thanh kiếm kia có cấp gì vậy?”, mãi đến tận lúc này, mấy lão quái vật siêu cấp như Triệu Phong Niên và Viên Châm vẫn hết sức chấn động, chưa kịp phản ứng lại.
Ngay cả bọn họ cũng đều cảm nhận được mùi nguy hiểm trên thanh Ma La Kiếm. Đương nhiên, thực lực của Tô Minh còn chưa đủ cho nên Tô Minh muốn dùng nó để giết bọn họ như giết
Quái Nhân Tiên Hạc thì tạm thời sẽ không làm được, thế nhưng vẫn làm cho trái tim người ta lạnh giá.
Cấp bậc của Ma La Kiếm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của Triệu Phong Niên và Viên Châm. Hai người đều đã trải qua quá trình viễn cổ cùng thượng cổ, sống cả trăm triệu năm, bảo bối gì mà chưa thấy qua chứ? Nhưng lại có thể xác định rằng không có một bảo bối nào có thể so được với thanh kiếm trong tay Tô Minh.
“Khốn kiếp!”, cùng lúc đó, tám trưởng lão học viện Tiên Lạc đứng phía sau Viên Châm
đang bị Tô Minh nhìn chòng chọc chỉ cảm thấy hoảng sợ vì thần hồn bị nghiền nát giày vò, gần như đồng loạt hoảng hốt hô lên, thậm chí còn muốn trốn.
“Vèo… vèo vèo… vèo vèo vèo…”, Tô Minh lại di chuyển, giơ tay lên, Ma La Kiếm chém xuống. Chỉ cảm thấy bầu trời như bị xé rách, Hỗn Độn chấn động, nối thẳng sinh tử tới suối vàng, xem nhẹ không gian và thời gian, chặn đứng, khóa lại rồi chém xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.