Chương 741: Mới đến Thiên Đường Ngục
Tô Minh
02/11/2021
Bất cứ lúc nào cũng có người quyết đấu sống còn!
“Thì ra là thế”, Tò Minh cảm thán một câu. Họ biết chơi ghê.
“Hai người là tay mới đúng không? Người mới đến Thiên Đường Ngục, đầu tiên là phải mua đá khí tức”, đang đi và tò mò nhìn ngó xung quanh thì một thanh niên ăn mặc như hầu bàn chặn trước mặt Tô Minh và Ngư Dung Băng, hơi khom lưng, cười nói.
Người này cũng không yếu, có cảnh giới Thông Thiên.
“Đá khí tức?”, Tò Minh khó hiểu.
Ngư Dung Băng cũng mù tịt.
“Đá khí tức là thứ cần mua khi đến Thiên Đường Ngục, mọi người đến đây làm gì? Chẳng phải là để cảm nhận sự tàn nhẫn, máu me, quan sát các cuộc chiến khủng bố sao? Nhưng lẽ nào lại diên ra ngay trên đường?”, Gã sai vặt nói: “Nhưng hai người cũng thấy rồi đó, không gian đấu võ đều thấp thoáng ở trong khe không gian trên đường. Chỉ nhìn bằng mắt
thường và thần hồn thì chắc nhiều lắm cũng xem được đại khái thôi. Nhưng có được đá khí tức lại khác, khi có nó, có thể liên kết với tất cả không gian đấu võ trên không. Vậy thì, sẽ quan sát được toàn bộ trận chiến một cách rõ ràng rồi”.
“Ra là vậy!”, Tò Minh cạn lời.
Đây chẳng phải giống như là một loại mạng nhỏ sao?
Anh không lên mạng, vậy thì sẽ không có tư cách quan sát các trận chiến đấu sống còn ấy.
Mà đá khí tức là phải bỏ tiền
mua.
Cũng biết cách kiếm tiền
ghê.
“Tiệm Bát Huyền chúng tòi chuyên buôn bán đá khí tức, là một trong những tiệm có độc quyền kinh doanh và chất lượng tốt nhất ở Thiên Đường Ngục”, gã sai vặt thấy Tô Minh và Ngư Dung Băng động lòng, vội vàng chỉ vào cái tiệm cách đó không xa.
Quả nhiên cửa tiệm có tên là Bát Huyền!
Mặt tiền tròng khá hoành tránh.
Ngư Dung Băng khẽ nhíu
mày: “Từ Di Thiến?”
Không ngờ cò ta lại thấy được người quen.
Bước ra từ trong tiệm Bát Huyền với một thanh niên tròng rất giàu có, cả hai vừa nói vừa cười.
Ngay khi Ngư Dung Bằng nhìn về phía Từ Di Thiến, Từ Di Thiến cũng như có cảm giác, quay sang nhìn Ngư Dung Băng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Thú vị!”, Từ Di Thiến sửng sốt, hết sức kinh ngạc. Sau đó
lại kích động, phấn khích nói.
Cô ta ghét ai nhất?
Đương nhiên là Ngư Dung Băng.
Nếu không có Ngư Dung Băng thì Từ Di Thiến đã là người con gái duy nhất đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long rồi. Bởi vì, 5 vị trí đầu có 3 nam 2 nữa. Chỉ là, cô ta xếp thứ 5, còn Ngư Dung Băng lại xếp thứ nhất.
Không chỉ là thứ tự mà còn có vẻ ngoài, Từ Di Thiến đã coi như xinh đẹp, nhưng cay một cái là Ngư Dung Băng lại đẹp hơn, đè cô ta thêm một mục.
Nếu không có Ngư Dung Băng thì chắc chắn tiếng tăm hay sự nổi trội ở mọi mặt của cô ta sẽ cao hơn rất nhiều.
Điều càng khiến Từ Di Thiến ghen tỵ và bực bội là cô ta coi Ngư Dung Băng như đối thủ, luôn nhìn chằm chằm vào cô ta. Nhưng, Ngư Dung Băng lại lơ đi, không thèm để ý tới mình.
Giống như Từ Di Thiến không xứng để làm đối thủ của cô ta vậy.
Lẽ ra, dù có ghen tỵ hay ghét người ta, cô ta cũng chẳng làm gì được Ngư Dung Băng. Có điều, giờ đây… Ha ha ha! Ngư
Dung Băng lại đưa lên tận cửa!
Nơi này là Thiên Đường Ngục, là sân nhà của cô ta.
Có Thần Thường Môn chống lưng, Ngư Dung Băng có biến thái đến mấy thì sao? Cũng chẳng là cái thá gì cả, yêu nghiệt cũng phải có quy trình trưởng thành, muốn giết Ngư Dung Băng cũng dễ thòi.
Sau đó, Từ Di Thiến lại nhìn thấy Tò Minh đứng cạnh Ngư Dung Băng.
Cò ta càng phấn khích hơn, kích động đến nỗi trái tim như nổ tung.
Mấy năm nay, Ngư Dung Băng kiêu ngạo nên đến giờ vẫn một mình. Ai cũng biết, cô ta như một nữ thần, không để ý đến đàn ông.
ít nhất, trước giờ vẫn chưa từng có lời đồn Ngư Dung Băng đi với người đàn ông nào.
Vậy thì người có thể đi cùng Ngư Dung Băng, không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là người đàn ông mà cò ta nhìn trúng!
“Hì hì, tha cho cô một mạng trước đó. Tòi sẽ giết tên đàn ông của cô, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế kia, lại mới chỉ là Động Hư trung kỳ, ngay cả rác
rưởi cũng không bằng!”, trong mắt Từ Di Thiến toàn là sự phấn khích, sau đó cô ta không khỏi nhích tới gần Liên Tông bên cạnh.
Từ Di Thiến tôi kém hơn Ngư Dung Băng cò.
Nhưng người đàn ông của tôi có thế giết chết người đàn ông của cò chỉ bằng một ngón tay.
Ngư Dung Băng, cò sa đọa đến mức tìm một tên rác rưởi thế. Vậy thì đừng trách tôi đả kích cô.
Từ Di Thiến khẽ ngẩng đầu
lên, chỉ cám thấy hôm nay trời trong nắng âm, không khí cũng trong lành mát mẻ ghê.
“Anh Tông, em vừa thấy người quen, chúng ta đi sang chào hỏi cái nhé”, Từ Di Thiến nói với Liên Tông – nhị hoàng tử vưong triều Thiên Thần đang đứng bên cạnh.
“Được!”, Liên Tông cười, trong mắt lóe lên vẻ rung động rồi biến mất.
Vẻ ngoài của Ngư Dung Băng thật sự khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa, Từ Di Thiến đã xem như rất đẹp, không thì Liên Tông cũng sẽ không nhìn trúng
cô ta. Một cậu ấm của tầng võ đạo cấp cao như hắn ta, muốn người phụ nữ mà không có, ánh mắt khá là bắt bẻ.
Nhưng một Từ Di Thiến xinh đẹp như vậy, nói thật, so với “người quen” trong miệng cò ta thì xấu hơn rất nhiều. Chưa nói đâu xa, chỉ riêng khí chất đã thua xa rồi.
Ngư Dung Băng thật sự rất có khí chất.
Cái vẻ lạnh lùng, cao quý kia tựa như tiên nữ trong truyền thuyết. Quan trọng hơn là cái khí chất ấy không phải do cô ta cố ý làm ra vẻ, mà là tự nhiên toát ra.
Một cô gái tuyệt đẹp như vậy, không gặp thì thôi, đã gặp là duyên số, sao Liên Tòng có thể bỏ qua được?
Mà con kiến đứng cạnh Ngư Dung Băng lại trở thành cái đinh trong mắt hắn ta.
Cũng chẳng có lý do đặc biệt nào cả, chỉ có thể nói yếu là cái tội. Vả lại, yếu cũng thôi, đằng này cậu còn dám đụng tới nữ thần mà một kẻ yếu không nên trèo cao, thì đúng là có chết cả ngàn lần cũng đáng!
“Chúng ta đi thôi”, cùng lúc đó, Ngư Dung Băng kéo Tô Minh, nói.
Định rời đi.
Trong lòng Ngư Dung Băng có linh cảm xấu.
Cô ta quên mất hình như Từ Di Thiến là người của Thiên Đường Ngục.
“Thì ra là thế”, Tò Minh cảm thán một câu. Họ biết chơi ghê.
“Hai người là tay mới đúng không? Người mới đến Thiên Đường Ngục, đầu tiên là phải mua đá khí tức”, đang đi và tò mò nhìn ngó xung quanh thì một thanh niên ăn mặc như hầu bàn chặn trước mặt Tô Minh và Ngư Dung Băng, hơi khom lưng, cười nói.
Người này cũng không yếu, có cảnh giới Thông Thiên.
“Đá khí tức?”, Tò Minh khó hiểu.
Ngư Dung Băng cũng mù tịt.
“Đá khí tức là thứ cần mua khi đến Thiên Đường Ngục, mọi người đến đây làm gì? Chẳng phải là để cảm nhận sự tàn nhẫn, máu me, quan sát các cuộc chiến khủng bố sao? Nhưng lẽ nào lại diên ra ngay trên đường?”, Gã sai vặt nói: “Nhưng hai người cũng thấy rồi đó, không gian đấu võ đều thấp thoáng ở trong khe không gian trên đường. Chỉ nhìn bằng mắt
thường và thần hồn thì chắc nhiều lắm cũng xem được đại khái thôi. Nhưng có được đá khí tức lại khác, khi có nó, có thể liên kết với tất cả không gian đấu võ trên không. Vậy thì, sẽ quan sát được toàn bộ trận chiến một cách rõ ràng rồi”.
“Ra là vậy!”, Tò Minh cạn lời.
Đây chẳng phải giống như là một loại mạng nhỏ sao?
Anh không lên mạng, vậy thì sẽ không có tư cách quan sát các trận chiến đấu sống còn ấy.
Mà đá khí tức là phải bỏ tiền
mua.
Cũng biết cách kiếm tiền
ghê.
“Tiệm Bát Huyền chúng tòi chuyên buôn bán đá khí tức, là một trong những tiệm có độc quyền kinh doanh và chất lượng tốt nhất ở Thiên Đường Ngục”, gã sai vặt thấy Tô Minh và Ngư Dung Băng động lòng, vội vàng chỉ vào cái tiệm cách đó không xa.
Quả nhiên cửa tiệm có tên là Bát Huyền!
Mặt tiền tròng khá hoành tránh.
Ngư Dung Băng khẽ nhíu
mày: “Từ Di Thiến?”
Không ngờ cò ta lại thấy được người quen.
Bước ra từ trong tiệm Bát Huyền với một thanh niên tròng rất giàu có, cả hai vừa nói vừa cười.
Ngay khi Ngư Dung Bằng nhìn về phía Từ Di Thiến, Từ Di Thiến cũng như có cảm giác, quay sang nhìn Ngư Dung Băng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Thú vị!”, Từ Di Thiến sửng sốt, hết sức kinh ngạc. Sau đó
lại kích động, phấn khích nói.
Cô ta ghét ai nhất?
Đương nhiên là Ngư Dung Băng.
Nếu không có Ngư Dung Băng thì Từ Di Thiến đã là người con gái duy nhất đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long rồi. Bởi vì, 5 vị trí đầu có 3 nam 2 nữa. Chỉ là, cô ta xếp thứ 5, còn Ngư Dung Băng lại xếp thứ nhất.
Không chỉ là thứ tự mà còn có vẻ ngoài, Từ Di Thiến đã coi như xinh đẹp, nhưng cay một cái là Ngư Dung Băng lại đẹp hơn, đè cô ta thêm một mục.
Nếu không có Ngư Dung Băng thì chắc chắn tiếng tăm hay sự nổi trội ở mọi mặt của cô ta sẽ cao hơn rất nhiều.
Điều càng khiến Từ Di Thiến ghen tỵ và bực bội là cô ta coi Ngư Dung Băng như đối thủ, luôn nhìn chằm chằm vào cô ta. Nhưng, Ngư Dung Băng lại lơ đi, không thèm để ý tới mình.
Giống như Từ Di Thiến không xứng để làm đối thủ của cô ta vậy.
Lẽ ra, dù có ghen tỵ hay ghét người ta, cô ta cũng chẳng làm gì được Ngư Dung Băng. Có điều, giờ đây… Ha ha ha! Ngư
Dung Băng lại đưa lên tận cửa!
Nơi này là Thiên Đường Ngục, là sân nhà của cô ta.
Có Thần Thường Môn chống lưng, Ngư Dung Băng có biến thái đến mấy thì sao? Cũng chẳng là cái thá gì cả, yêu nghiệt cũng phải có quy trình trưởng thành, muốn giết Ngư Dung Băng cũng dễ thòi.
Sau đó, Từ Di Thiến lại nhìn thấy Tò Minh đứng cạnh Ngư Dung Băng.
Cò ta càng phấn khích hơn, kích động đến nỗi trái tim như nổ tung.
Mấy năm nay, Ngư Dung Băng kiêu ngạo nên đến giờ vẫn một mình. Ai cũng biết, cô ta như một nữ thần, không để ý đến đàn ông.
ít nhất, trước giờ vẫn chưa từng có lời đồn Ngư Dung Băng đi với người đàn ông nào.
Vậy thì người có thể đi cùng Ngư Dung Băng, không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là người đàn ông mà cò ta nhìn trúng!
“Hì hì, tha cho cô một mạng trước đó. Tòi sẽ giết tên đàn ông của cô, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế kia, lại mới chỉ là Động Hư trung kỳ, ngay cả rác
rưởi cũng không bằng!”, trong mắt Từ Di Thiến toàn là sự phấn khích, sau đó cô ta không khỏi nhích tới gần Liên Tông bên cạnh.
Từ Di Thiến tôi kém hơn Ngư Dung Băng cò.
Nhưng người đàn ông của tôi có thế giết chết người đàn ông của cò chỉ bằng một ngón tay.
Ngư Dung Băng, cò sa đọa đến mức tìm một tên rác rưởi thế. Vậy thì đừng trách tôi đả kích cô.
Từ Di Thiến khẽ ngẩng đầu
lên, chỉ cám thấy hôm nay trời trong nắng âm, không khí cũng trong lành mát mẻ ghê.
“Anh Tông, em vừa thấy người quen, chúng ta đi sang chào hỏi cái nhé”, Từ Di Thiến nói với Liên Tông – nhị hoàng tử vưong triều Thiên Thần đang đứng bên cạnh.
“Được!”, Liên Tông cười, trong mắt lóe lên vẻ rung động rồi biến mất.
Vẻ ngoài của Ngư Dung Băng thật sự khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa, Từ Di Thiến đã xem như rất đẹp, không thì Liên Tông cũng sẽ không nhìn trúng
cô ta. Một cậu ấm của tầng võ đạo cấp cao như hắn ta, muốn người phụ nữ mà không có, ánh mắt khá là bắt bẻ.
Nhưng một Từ Di Thiến xinh đẹp như vậy, nói thật, so với “người quen” trong miệng cò ta thì xấu hơn rất nhiều. Chưa nói đâu xa, chỉ riêng khí chất đã thua xa rồi.
Ngư Dung Băng thật sự rất có khí chất.
Cái vẻ lạnh lùng, cao quý kia tựa như tiên nữ trong truyền thuyết. Quan trọng hơn là cái khí chất ấy không phải do cô ta cố ý làm ra vẻ, mà là tự nhiên toát ra.
Một cô gái tuyệt đẹp như vậy, không gặp thì thôi, đã gặp là duyên số, sao Liên Tòng có thể bỏ qua được?
Mà con kiến đứng cạnh Ngư Dung Băng lại trở thành cái đinh trong mắt hắn ta.
Cũng chẳng có lý do đặc biệt nào cả, chỉ có thể nói yếu là cái tội. Vả lại, yếu cũng thôi, đằng này cậu còn dám đụng tới nữ thần mà một kẻ yếu không nên trèo cao, thì đúng là có chết cả ngàn lần cũng đáng!
“Chúng ta đi thôi”, cùng lúc đó, Ngư Dung Băng kéo Tô Minh, nói.
Định rời đi.
Trong lòng Ngư Dung Băng có linh cảm xấu.
Cô ta quên mất hình như Từ Di Thiến là người của Thiên Đường Ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.