Chương 783: Muốn được bao nuôi
Tô Minh
12/11/2021
“Được rồi, ông, đây là việc
riêng của cháu, ông cứ an tâm! Cháu cam đoan với ông, thế lực sau lưng cháu sẽ không nhắm vào anh ấy”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc nói: “Dù sao cũng là người đàn ông của cháu, cháu có thể giương mắt nhìn anh ấy chết sao?”
“Tùy cháu”, Vũ Bất Bại thật sự bị đánh bại, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ thương hại, trong lòng ông ta thầm nghĩ: Thẳng nhóc, cậu tốt nhất chỉ nên đùa giỡn, ngoài miệng cậu có thể là người đàn ông của con bé, con bé có thể là người phụ nữ của cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng động lòng với bé Quan, nếu không, một ngày
nào đó trong tương lai, cậu không phải là đối mặt với chia uyên rẽ thúy, mà sẽ bị nghiền chết bởi thế lực của bé Quan.
Trên thực tế, Vũ Bất Bại muốn nói rồi lại thôi, tâm tình chập chờn, nhiều lần bị Quan Khuynh Thành ngăn cản, để Tô Minh đoán được một ít, địa vị của Quan Khuynh Thành hẳn là rất lớn.
Nhưng anh cũng không sợ.
Tô Minh anh, vốn xuất thân tầm thường, từ tầng Võ thấp từng bước vùng dậy, giờ đây đã trở thành người vô địch thế giới Tiểu Thiên!!!
Địa vị lớn hơn nữa thì đã làm sao?
Cứ duy trì như vậy là được roi.
Ngày hôm sau.
“Cô muốn cùng tôi đi tới Chiến Uyên sao?”, Tô Minh có chút im lặng nhìn về phía Quan Khuynh Thành.
Anh rất nóng lòng muốn đến Chiến Uyên, gặp cha mẹ mình, và nhân tiện hỏi thăm tin tức em gái Tô Ly của mình.
Sau khi Tò Ly rời khỏi trái đất cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì, trong lòng anh có chút lo lắng cùng nhớ nhung.
Còn mầm tai họa ngầm Tô ương nhất định phải diệt trừ tận gốc, cho nên, cho dù Vân Thượng Phong cùng người nhà họ Vân có giữ anh lại năm lần bảy lượt, thì anh vẫn sẽ rời khỏi Thiên Đường Ngục.
Về mục đích ban đầu của việc đến Thiên Đường Ngục lần này, thứ nhất là để báo thù cho Ngư Dung Băng, thứ hai là để tìm kiếm tung tích của sư tôn Ninh Triều Thiên, bây giờ Ngư Dung Băng không ở bên mình,
anh căn bản không biết kẻ thù của Ngư Dung Băng là ai, chỉ có thể tạm thời buông ta, ngược lại, có đủ thực lực, sau đó gặp lại Ngư Dung Băng, đến lúc đó, cùng lắm thì dẫn theo Ngư Dung Băng xuống Thiên Đường Ngục một lần nữa.
Mục đích thứ hai, tối qua anh thật sự đã dành mấy giờ, tìm hiểu toàn bộ Thiên Đường Ngục, không có tung tích của ông cụ Ninh Triều Thiên, ngay cả tin tức về ông cụ cũng không có, cho nên, xác suất lớn, ông cụ sẽ không tới Thiên Đường Ngục.
Nhưng, Tò Minh không nghĩ tới, Quan Khuynh Thành lại
muốn đi cùng với mình!
Với lý do còn rất hung hãn: “Anh là đàn ông của tòi, tôi không đi theo anh thì đi theo ai?”
Tò Minh cạn lời đối đáp, dường như, những lời Quan Khuynh Thành nói đều đúng!
Tò Minh nói: “Tôi muốn đi gặp bố mẹ của tòi”.
Quan Khuynh Thành đáp lại cực ngầu: “Đúng lúc quá, tôi cũng muốn tới thăm bố mẹ chồng!”
Mẹ kiếp?!!!
Anh có cảm giác, Quan Khuynh Thành dường như đang đùa thật.
Cô em này cũng có chút cứng đầu.
“Được thôi, đi cùng đi”, Tô Minh cuối cùng cũng chỉ có thế đồng ý, ngược lại, những thứ khác của Quan Khuynh Thành, nhất là vẻ ngoài quả thực xinh đẹp, có cảm giác còn hơn cả tiên giáng trần, nếu dẫn về ra mắt bố mẹ, cũng có chút mặt mũi.
“Cậu Tỏ, bé Quan thực tế còn chưa va vấp nhiều, coi như lão già này xin cậu, chuyến này
con bé theo cậu về Chiến Uyên, xin cậu đừng khiến con bé phải ủy khuất”, Vũ Bất Bại nhìn về phía Tò Minh, dặn dò.
Còn về vấn đề an toàn của Quan Khuynh Thành, Vũ Bất Bại hoàn toàn không lo lắng, võ đạo của Quan Khuynh Thành bởi vì một số nguyên nhân, cũng không quá xuất sắc, nhưng trong tay Quan Khuynh Thành còn có rất nhiều con át chủ bài, có thể tùy ý lấy ra, là đã có thể vô địch thê’ giới Tiếu Thiên fôi.
“Còn có, sau khi đi Chiến Uyên giải quyết chuyện, liền mang theo bé Quan đi tới Võ Tòng, nó ở nơi nào, bé Quan đã
biết”, Vũ Bất Bại lại nói: “Cậu đi tới Võ Tông một chuyến, ông lão này cam đoan, võ đạo của cậu có thể tiến bộ một cách mạnh mẽ”.
“Tiền bối yên tâm”, Tô Minh gật đầu.
“Anh Tò, chị Quan, hai người cẩn thận, sớm thôi, chúng ta sẽ gặp lại ở Võ Tòng”, Vân Thanh Thanh nở một nụ cười trong trẻo, mà dịu dàng, dường như có chút luyến tiếc.
Nói xong.
Vân Thanh Thanh theo Vũ Bất Bại rời đi.
Hai người đương nhiên muốn đi tới Võ Tông, vốn dĩ Vân Thanh Thanh phải 20 tuổi mới được đi, nhưng bây giờ chỉ có Vân Thanh Thanh 19 tuổi là ngoại lệ.
Không còn cách nào khác, huyết mạch Cổ Đế Huyết!!!
Quá vô địch.
Bỏ lỡ một năm, đều là lãng phí.
Tò Minh và Quan Khuynh Thành cũng rời đi.
Hai người lập tức bước vào hư không.
Sau đó, Tô Minh liền bị “tác phẩm” của Quan Khuynh Thành dọa cho sợ hãi.
Mẹ kiếp!
Một chiếc tàu con thoi tác chiến.
Không có gì ngạc nhiên khi Quan Khuynh Thành có tàu con thoi tác chiến, nhưng điều gây sốc là tàu con thoi tác chiến mà Quan Khuynh Thành sử dụng cực kỳ sang trọng, quả thực đã làm thay đổi hiểu biết của Tô Minh về tàu con thoi tác chiến.
“Vật liệu dùng trong toàn bộ tàu con thoi tác chiến là Tử vẫn
Kim cao cấp nhất???”, Tô Minh và Quan Khuynh Thành đứng trên boong tàu con thoi, Tò Minh khóe miệng co giật hỏi.
“Đúng vậy”.
“Chiều dài của tàu con thoi tác chiến này phải hơn 3000 mét, phái không?”
“Phải”.
“Trận pháp bao bọc xung quanh tàu con thoi tác chiến này đều là các trận pháp cổ, đúng không? Hơn nữa, có hơn 100 trận pháp cổ đại, phải không?”
Quan Khuynh Thành gật
đầu: “Phải, có tống cộng 70.000 trận pháp phổ thông và 199 trận pháp cổ, có thể ngăn cản sự tấn công của hố đen hư không và hết thảy hỗn loạn của hư không trong nền văn minh này, gặp phải con thú chiếm đoạt hư không, cũng không sợ”.
Tò Minh trầm mặc.
Có chút câm nín.
Trước đây, anh nghĩ rằng mình rất giàu, dù sao thì anh cũng là người giàu nhất trên toàn thế giới Tiểu Thiên sau khi cướp được Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập và những người khác???
Nào ngờ, mẹ kiếp, những thứ khác không nói, giá trị của tàu con thoi tác chiến dường như vượt quá giá trị của mình.
“Thiên nữ tiền bối, tôi có loại dự cảm, từ hôm nay trở đi, chỉ cần dựa vào “nhà vợ”, tôi liền không thiếu tài nguyên võ đạo”, Tò Minh thầm giao lưu với Thiên nữ tạo hóa, dù là bất đắc dĩ, nhưng cũng có cảm giác sung sướng không thể giải thích được.
“Hahaha”, Thiên nữ tạo hóa cười ha hả: “Nhóc con, cậu muốn được bao—nuôi sao”.
“Cô Quan”, Tô Minh vừa
muốn nói gì đó, nhưng đã bị Quan Khuynh Thành cắt ngang, cò cởi tấm mạng che mặt ra, nhìn Tò Minh chằm chằm: “Từ hôm nay, anh đừng gọi em là cô Quan, hãy gọi em là Khuynh Thành, còn em sẽ gọi anh là anh Tò Minh”.
Quan Khuynh Thành dường có chút không quen đối với cách gọi anh Tô Minh này.
riêng của cháu, ông cứ an tâm! Cháu cam đoan với ông, thế lực sau lưng cháu sẽ không nhắm vào anh ấy”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc nói: “Dù sao cũng là người đàn ông của cháu, cháu có thể giương mắt nhìn anh ấy chết sao?”
“Tùy cháu”, Vũ Bất Bại thật sự bị đánh bại, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ thương hại, trong lòng ông ta thầm nghĩ: Thẳng nhóc, cậu tốt nhất chỉ nên đùa giỡn, ngoài miệng cậu có thể là người đàn ông của con bé, con bé có thể là người phụ nữ của cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng động lòng với bé Quan, nếu không, một ngày
nào đó trong tương lai, cậu không phải là đối mặt với chia uyên rẽ thúy, mà sẽ bị nghiền chết bởi thế lực của bé Quan.
Trên thực tế, Vũ Bất Bại muốn nói rồi lại thôi, tâm tình chập chờn, nhiều lần bị Quan Khuynh Thành ngăn cản, để Tô Minh đoán được một ít, địa vị của Quan Khuynh Thành hẳn là rất lớn.
Nhưng anh cũng không sợ.
Tô Minh anh, vốn xuất thân tầm thường, từ tầng Võ thấp từng bước vùng dậy, giờ đây đã trở thành người vô địch thế giới Tiểu Thiên!!!
Địa vị lớn hơn nữa thì đã làm sao?
Cứ duy trì như vậy là được roi.
Ngày hôm sau.
“Cô muốn cùng tôi đi tới Chiến Uyên sao?”, Tô Minh có chút im lặng nhìn về phía Quan Khuynh Thành.
Anh rất nóng lòng muốn đến Chiến Uyên, gặp cha mẹ mình, và nhân tiện hỏi thăm tin tức em gái Tô Ly của mình.
Sau khi Tò Ly rời khỏi trái đất cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì, trong lòng anh có chút lo lắng cùng nhớ nhung.
Còn mầm tai họa ngầm Tô ương nhất định phải diệt trừ tận gốc, cho nên, cho dù Vân Thượng Phong cùng người nhà họ Vân có giữ anh lại năm lần bảy lượt, thì anh vẫn sẽ rời khỏi Thiên Đường Ngục.
Về mục đích ban đầu của việc đến Thiên Đường Ngục lần này, thứ nhất là để báo thù cho Ngư Dung Băng, thứ hai là để tìm kiếm tung tích của sư tôn Ninh Triều Thiên, bây giờ Ngư Dung Băng không ở bên mình,
anh căn bản không biết kẻ thù của Ngư Dung Băng là ai, chỉ có thể tạm thời buông ta, ngược lại, có đủ thực lực, sau đó gặp lại Ngư Dung Băng, đến lúc đó, cùng lắm thì dẫn theo Ngư Dung Băng xuống Thiên Đường Ngục một lần nữa.
Mục đích thứ hai, tối qua anh thật sự đã dành mấy giờ, tìm hiểu toàn bộ Thiên Đường Ngục, không có tung tích của ông cụ Ninh Triều Thiên, ngay cả tin tức về ông cụ cũng không có, cho nên, xác suất lớn, ông cụ sẽ không tới Thiên Đường Ngục.
Nhưng, Tò Minh không nghĩ tới, Quan Khuynh Thành lại
muốn đi cùng với mình!
Với lý do còn rất hung hãn: “Anh là đàn ông của tòi, tôi không đi theo anh thì đi theo ai?”
Tò Minh cạn lời đối đáp, dường như, những lời Quan Khuynh Thành nói đều đúng!
Tò Minh nói: “Tôi muốn đi gặp bố mẹ của tòi”.
Quan Khuynh Thành đáp lại cực ngầu: “Đúng lúc quá, tôi cũng muốn tới thăm bố mẹ chồng!”
Mẹ kiếp?!!!
Anh có cảm giác, Quan Khuynh Thành dường như đang đùa thật.
Cô em này cũng có chút cứng đầu.
“Được thôi, đi cùng đi”, Tô Minh cuối cùng cũng chỉ có thế đồng ý, ngược lại, những thứ khác của Quan Khuynh Thành, nhất là vẻ ngoài quả thực xinh đẹp, có cảm giác còn hơn cả tiên giáng trần, nếu dẫn về ra mắt bố mẹ, cũng có chút mặt mũi.
“Cậu Tỏ, bé Quan thực tế còn chưa va vấp nhiều, coi như lão già này xin cậu, chuyến này
con bé theo cậu về Chiến Uyên, xin cậu đừng khiến con bé phải ủy khuất”, Vũ Bất Bại nhìn về phía Tò Minh, dặn dò.
Còn về vấn đề an toàn của Quan Khuynh Thành, Vũ Bất Bại hoàn toàn không lo lắng, võ đạo của Quan Khuynh Thành bởi vì một số nguyên nhân, cũng không quá xuất sắc, nhưng trong tay Quan Khuynh Thành còn có rất nhiều con át chủ bài, có thể tùy ý lấy ra, là đã có thể vô địch thê’ giới Tiếu Thiên fôi.
“Còn có, sau khi đi Chiến Uyên giải quyết chuyện, liền mang theo bé Quan đi tới Võ Tòng, nó ở nơi nào, bé Quan đã
biết”, Vũ Bất Bại lại nói: “Cậu đi tới Võ Tông một chuyến, ông lão này cam đoan, võ đạo của cậu có thể tiến bộ một cách mạnh mẽ”.
“Tiền bối yên tâm”, Tô Minh gật đầu.
“Anh Tò, chị Quan, hai người cẩn thận, sớm thôi, chúng ta sẽ gặp lại ở Võ Tòng”, Vân Thanh Thanh nở một nụ cười trong trẻo, mà dịu dàng, dường như có chút luyến tiếc.
Nói xong.
Vân Thanh Thanh theo Vũ Bất Bại rời đi.
Hai người đương nhiên muốn đi tới Võ Tông, vốn dĩ Vân Thanh Thanh phải 20 tuổi mới được đi, nhưng bây giờ chỉ có Vân Thanh Thanh 19 tuổi là ngoại lệ.
Không còn cách nào khác, huyết mạch Cổ Đế Huyết!!!
Quá vô địch.
Bỏ lỡ một năm, đều là lãng phí.
Tò Minh và Quan Khuynh Thành cũng rời đi.
Hai người lập tức bước vào hư không.
Sau đó, Tô Minh liền bị “tác phẩm” của Quan Khuynh Thành dọa cho sợ hãi.
Mẹ kiếp!
Một chiếc tàu con thoi tác chiến.
Không có gì ngạc nhiên khi Quan Khuynh Thành có tàu con thoi tác chiến, nhưng điều gây sốc là tàu con thoi tác chiến mà Quan Khuynh Thành sử dụng cực kỳ sang trọng, quả thực đã làm thay đổi hiểu biết của Tô Minh về tàu con thoi tác chiến.
“Vật liệu dùng trong toàn bộ tàu con thoi tác chiến là Tử vẫn
Kim cao cấp nhất???”, Tô Minh và Quan Khuynh Thành đứng trên boong tàu con thoi, Tò Minh khóe miệng co giật hỏi.
“Đúng vậy”.
“Chiều dài của tàu con thoi tác chiến này phải hơn 3000 mét, phái không?”
“Phải”.
“Trận pháp bao bọc xung quanh tàu con thoi tác chiến này đều là các trận pháp cổ, đúng không? Hơn nữa, có hơn 100 trận pháp cổ đại, phải không?”
Quan Khuynh Thành gật
đầu: “Phải, có tống cộng 70.000 trận pháp phổ thông và 199 trận pháp cổ, có thể ngăn cản sự tấn công của hố đen hư không và hết thảy hỗn loạn của hư không trong nền văn minh này, gặp phải con thú chiếm đoạt hư không, cũng không sợ”.
Tò Minh trầm mặc.
Có chút câm nín.
Trước đây, anh nghĩ rằng mình rất giàu, dù sao thì anh cũng là người giàu nhất trên toàn thế giới Tiểu Thiên sau khi cướp được Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập và những người khác???
Nào ngờ, mẹ kiếp, những thứ khác không nói, giá trị của tàu con thoi tác chiến dường như vượt quá giá trị của mình.
“Thiên nữ tiền bối, tôi có loại dự cảm, từ hôm nay trở đi, chỉ cần dựa vào “nhà vợ”, tôi liền không thiếu tài nguyên võ đạo”, Tò Minh thầm giao lưu với Thiên nữ tạo hóa, dù là bất đắc dĩ, nhưng cũng có cảm giác sung sướng không thể giải thích được.
“Hahaha”, Thiên nữ tạo hóa cười ha hả: “Nhóc con, cậu muốn được bao—nuôi sao”.
“Cô Quan”, Tô Minh vừa
muốn nói gì đó, nhưng đã bị Quan Khuynh Thành cắt ngang, cò cởi tấm mạng che mặt ra, nhìn Tò Minh chằm chằm: “Từ hôm nay, anh đừng gọi em là cô Quan, hãy gọi em là Khuynh Thành, còn em sẽ gọi anh là anh Tò Minh”.
Quan Khuynh Thành dường có chút không quen đối với cách gọi anh Tô Minh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.