Chương 389: Phiêu Diếu Tông
Tô Minh
10/10/2021
Long Lâm, khu rừng nguyên sinh lâu đời nhất hiện đang tồn tại ở Hoa Hạ.
Người bình thường không biết rằng, Long Lâm không ch
một khu rừng nguyên sinh nhd vẻ bề ngoài mà nó còn là lá chắn ngăn cách giữa chân giới và thế giới tục.
Băng qua Long Lâm sẽ tiến vào hạ giới Huyền Linh Sơn của chân giới.
Tốc độ của Tò Minh rất
nhanh, đặc biệt là ở trong Long Lâm, không hề chậm lại, giống như một luồng ánh sáng lao đi vun vút.
Gương mặt của ông Châu đang bay trên bầu trời đã tái nhợt, là sự kinh hãi cùng rùng rợn.
ông ta tưởng rằng, tới được Long Lâm, bản thân bay bên trên còn Tô Minh thì bị rừng rậm bên dưới cản trở, nhất định có thể thoát khỏi anh...
Nhưng đâu ngờ...
"Chết tiệt!!! Tên nhóc này mới 20 tuổi! Cho dù tu luyện từ
yêu nghiệt như vậy chứ?!", ông Châu thực sự có chút cảm giác bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, bay lượn trên không trung cũng phải tiêu hao chân khí, Tò Minh ép sát không rời khiến ông ta chịu áp lực rất lớn.
Cứ cách một khoảng thời gian, ông ta lại nuốt một viên linh thạch.
Trái tim lại đang rỉ máu, loại bảo bối như linh thạch này vốn nên sử dụng khi tu luyện và đột phá, hiện tại lại bị buộc phải dùng nó để bổ sung chân khí chạy trốn!
Phía dưới.
Tốc độ của Tò Minh càng ngày càng nhanh, trong lòng trào dâng cảm giác dễ chịu sảng khoái.
Bởi vì phải đối chiến liên tục với ông Châu và Phó Hoành Khôn, dẫn tới kho tàng huyết mạch trong cơ thế được dung hòa nhiều hơn một chút, thu hoạch lần này đúng là quá lớn.
Điều đầu tiên phải nhắc đến các cơ năng trên cơ thể.
Nhãn lực, thính lực, khả năng kiếm soát cơ thế,... của anh đã tăng lên vượt bậc, đến
mức khi tiến vào rừng sâu, anh giống như cá gặp nước, không cần phải giảm tốc độ.
Tất cả cây cối chướng ngại, phân tích địa hình... đều rõ ràng trong đầu như tính toán của máy tính, sau đó anh dê dàng có sự chuấn bị, từ đó né tránh thậm chí tận dụng nó.
Anh cảm thấy bản thân không còn giống như người nữa, mà là một hung thú đã vô cùng quen thuộc và thích nghi với đất rừng nguyên sinh này.
Hơi thở của anh vẫn luôn nhốt chặt ông Châu đang ở trên bầu trời, không hề buông lỏng,
sát khí không giảm mà còn tăng lên không ngừng.
Tò Minh tôi muốn giết ông, thì ông không thể sống!!!
Không ai có thể cản đường được.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hai giờ trôi qua...
"Suốt một đường này lão tạp chủng đó lại không hề có dấu hiệu đuối sức, ngược lại càng ngày càng nhanh, đúng là có chút kỳ quái!", Tô Minh lẩm bẩm một mình, anh có kho tàng
huyết mạch, chân khí có thể vun đắp vô tận, nên truy đuổi không rời không phải là vấn đề lớn, vậy lão tạp chủng đó thì sao? ông ta dở thủ đoạn gì rồi? Theo như bình thường, cho dù là cảnh giới tôn giả cũng không thể một hơi bay hai giờ liền không nghỉ ngơi lấy một giây như vậy.
Thẳng cho đến khi đuổi tới ranh giới của Phiêu Diểu Tòng lại vẫn không đuổi kịp ông Châu, chỉ kém một chút thôi, điều này khiến Tô Minh vô cùng khó chịu, giống như không hoàn toàn hít thở một hơi vậy.
"Bây giờ phải dừng lại sao?", đầu Tò Minh đặc biệt thanh tỉnh,
anh biết bản thân đã tới đâu.
Trước mắt chính là Phiêu Diểu Tông.
Núi Phiêu Diểu, một trong 72 đỉnh núi của Huyền Linh Sơn, hơn nữa Phiêu Diếu Tông chính là chủ nhân của núi Phiêu Diếu.
"Không giết chết lão già khốn kiếp kia, ông đây liền không yên", Tô Minh cắn răng đưa ra quyết định.
Mặc dù, quyết định này rất rủi ro, xử lý không thỏa đáng anh còn có thể táng thân tại núi Phiêu Diếu này, nhưng tu giả võ đạo từ trước tới nay đều đang
đối nghịch với trời, với đất, họ luôn mạo hiểm trùng trùng, nếu muốn an toàn, thà đừng luyện MÕ.
Anh quyết định, tiếp tục!!!
"Tới Phiêu Diểu Tòng rồi", trên không trung, ông Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, một đường này ông ta đã sử dụng hết năm viên linh thạch.
"Tiểu tạp chủng đáng băm thây vạn lần", ông Châu oán độc nguyền rủa, trong mắt xẹt qua tia sát ý nồng đậm đến xương tủy: "Tiểu tạp chủng, nếu cậu đã muốn cắn chết không buông
bổn tọa, vậy cho dù bổn tọa phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải giết chết cậu, lựa chọn đuổi tới lãnh địa của Phiêu Diếu Tông chính là sai lầm lớn nhất của cậu, cậu quá ngông cuồng rồi!"
Ông Chu quét mắt nhìn Tô Minh đang càng ngày càng tới gần rồi đột ngột tăng tốc.
Chạy nước rút cuối cùng.
Hóa thành một tia kiếm, trong nháy mắt lao vào Phiêu Diếu Tông.
Khoảnh khắc tiến vào Phiêu Diểu Tòng, ông ta liền rống lên: "Đệ tử của Phiêu Diểu Tông
nghe lệnh, mở tám cửa!!!’’
Giọng nói được vận dụng chân khí của ông ta chấn động cả Phiêu Diếu Tông.
Một giây tiếp theo.
Tám luồng ánh vụt thẳng lên trời.
Tám luồng sáng phóng ra từ bên trong núi Phiêu Diếu, chiếu rọi dải sáng.
Màu sắc khác nhau.
Vậy mà kết hợp thành một tháp ánh sáng khổng lồ.
Tháp ánh sáng bao phủ.
Tô Minh đã lao vào tháp ánh sáng đó.
"Ha ha ha... tiểu tạp chủng, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, cậu đã muốn xông vào, tám cửa Phiêu Diểu Tòng mở ra, tháp ánh sáng xuất hiện, run sợ đil", bên tai Tô Minh văng vẳng giọng nói tràn đầy đắc ý và vui sướng đến cực điểm của ông Châu.
Giọng nói trầm bổng, giống như tiếng sấm rền, tầng tầng lớp lớp dao động từ bốn phương tám hướng.
Một lúc lâu sau dư âm cũng không dừng lại.
Vẻ mặt Tô Minh không thay đổi, hơi nheo mắt lại.
Trước mặt quả thực không có núi Phiêu Diếu nào, chỉ có mây mù nhiều màu.
Tâm trạng của anh không có quá nhiều biến hóa, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã đột nhập Phiêu Diểu Tông, còn chuẩn bị đuối giết ông Châu, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy. Rốt cuộc một tòng môn hàng đầu Huyền Linh Sơn như Phiêu Diểu Tòng cũng đã lưu truyền hàng
trăm năm, ít nhiều cũng có một vài thủ đoạn đặc biệt.
"Không phải là trận pháp, cũng không phải là mộng cảnh hư ảo", Tô Minh thì thầm.
Nếu đặt phép so sánh, có lẽ tương tự như Tôn Ngộ Không được gọi một tiếng Tôn Hành Giả trong 'Tây Du Ký', sau khi đáp lời liền bị thu lại vào trong một chiếc bình.
Trong bình là một thế giới riêng biệt.
"Không gian khác sao?", Tò Minh vò cùng cảnh giác, cũng không tùy tiện động tay, mà đi
nhanh quan sát phía trước, trên, dưới, bốn phía.
Lúc này.
Phía trước Phiêu Diếu Tông, các nhân vật cấp cao và đệ tử cốt cán của tông mòn với ông Châu là người dẫn đầu, trên ngàn người đều có mặt tại đây.
Những người này chăm chú nhìn tám tấm rèm sáng giống bia mộ trước mặt.
Tám màn sáng này kết hợp lại thành một tháp ánh sáng khép kín.
Nhìn từ bên ngoài, tháp ánh
sáng này không lớn, cao hơn chục mét, đường kính vài mét, không hơn không kém.
Nhưng bản thân tháp lưu chuyển tám màu, tám màu sắc này giống như một dòng sòng dải dác, mênh mòng cuồn cuộn không ngừng, tạo thành một dải màu ký bí lúc ẩn lúc hiện.
Bên trên tám màn sáng, còn có một điểm đặc biệt, giống như phù văn với những hàng chữ tượng hình tỏa ra ánh sáng trắng bạc mờ nhạt, phác họa lên một tấm lưới phù văn phức tạp không thuộc về thời đại này.
Trên thực tế, ngay cả ông
Châu cũng rất tò mò về tháp ánh sáng tám màu này.
Bởi tất cả mọi người trong Phiêu Diểu Tòng, bao gồm cả ông ta, đây gần như là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tám cửa của Phiêu Diếu Tông được mở ra.
Người bình thường không biết rằng, Long Lâm không ch
một khu rừng nguyên sinh nhd vẻ bề ngoài mà nó còn là lá chắn ngăn cách giữa chân giới và thế giới tục.
Băng qua Long Lâm sẽ tiến vào hạ giới Huyền Linh Sơn của chân giới.
Tốc độ của Tò Minh rất
nhanh, đặc biệt là ở trong Long Lâm, không hề chậm lại, giống như một luồng ánh sáng lao đi vun vút.
Gương mặt của ông Châu đang bay trên bầu trời đã tái nhợt, là sự kinh hãi cùng rùng rợn.
ông ta tưởng rằng, tới được Long Lâm, bản thân bay bên trên còn Tô Minh thì bị rừng rậm bên dưới cản trở, nhất định có thể thoát khỏi anh...
Nhưng đâu ngờ...
"Chết tiệt!!! Tên nhóc này mới 20 tuổi! Cho dù tu luyện từ
yêu nghiệt như vậy chứ?!", ông Châu thực sự có chút cảm giác bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, bay lượn trên không trung cũng phải tiêu hao chân khí, Tò Minh ép sát không rời khiến ông ta chịu áp lực rất lớn.
Cứ cách một khoảng thời gian, ông ta lại nuốt một viên linh thạch.
Trái tim lại đang rỉ máu, loại bảo bối như linh thạch này vốn nên sử dụng khi tu luyện và đột phá, hiện tại lại bị buộc phải dùng nó để bổ sung chân khí chạy trốn!
Phía dưới.
Tốc độ của Tò Minh càng ngày càng nhanh, trong lòng trào dâng cảm giác dễ chịu sảng khoái.
Bởi vì phải đối chiến liên tục với ông Châu và Phó Hoành Khôn, dẫn tới kho tàng huyết mạch trong cơ thế được dung hòa nhiều hơn một chút, thu hoạch lần này đúng là quá lớn.
Điều đầu tiên phải nhắc đến các cơ năng trên cơ thể.
Nhãn lực, thính lực, khả năng kiếm soát cơ thế,... của anh đã tăng lên vượt bậc, đến
mức khi tiến vào rừng sâu, anh giống như cá gặp nước, không cần phải giảm tốc độ.
Tất cả cây cối chướng ngại, phân tích địa hình... đều rõ ràng trong đầu như tính toán của máy tính, sau đó anh dê dàng có sự chuấn bị, từ đó né tránh thậm chí tận dụng nó.
Anh cảm thấy bản thân không còn giống như người nữa, mà là một hung thú đã vô cùng quen thuộc và thích nghi với đất rừng nguyên sinh này.
Hơi thở của anh vẫn luôn nhốt chặt ông Châu đang ở trên bầu trời, không hề buông lỏng,
sát khí không giảm mà còn tăng lên không ngừng.
Tò Minh tôi muốn giết ông, thì ông không thể sống!!!
Không ai có thể cản đường được.
Thời gian vội vàng trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hai giờ trôi qua...
"Suốt một đường này lão tạp chủng đó lại không hề có dấu hiệu đuối sức, ngược lại càng ngày càng nhanh, đúng là có chút kỳ quái!", Tô Minh lẩm bẩm một mình, anh có kho tàng
huyết mạch, chân khí có thể vun đắp vô tận, nên truy đuổi không rời không phải là vấn đề lớn, vậy lão tạp chủng đó thì sao? ông ta dở thủ đoạn gì rồi? Theo như bình thường, cho dù là cảnh giới tôn giả cũng không thể một hơi bay hai giờ liền không nghỉ ngơi lấy một giây như vậy.
Thẳng cho đến khi đuổi tới ranh giới của Phiêu Diểu Tòng lại vẫn không đuổi kịp ông Châu, chỉ kém một chút thôi, điều này khiến Tô Minh vô cùng khó chịu, giống như không hoàn toàn hít thở một hơi vậy.
"Bây giờ phải dừng lại sao?", đầu Tò Minh đặc biệt thanh tỉnh,
anh biết bản thân đã tới đâu.
Trước mắt chính là Phiêu Diểu Tông.
Núi Phiêu Diểu, một trong 72 đỉnh núi của Huyền Linh Sơn, hơn nữa Phiêu Diếu Tông chính là chủ nhân của núi Phiêu Diếu.
"Không giết chết lão già khốn kiếp kia, ông đây liền không yên", Tô Minh cắn răng đưa ra quyết định.
Mặc dù, quyết định này rất rủi ro, xử lý không thỏa đáng anh còn có thể táng thân tại núi Phiêu Diếu này, nhưng tu giả võ đạo từ trước tới nay đều đang
đối nghịch với trời, với đất, họ luôn mạo hiểm trùng trùng, nếu muốn an toàn, thà đừng luyện MÕ.
Anh quyết định, tiếp tục!!!
"Tới Phiêu Diểu Tòng rồi", trên không trung, ông Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, một đường này ông ta đã sử dụng hết năm viên linh thạch.
"Tiểu tạp chủng đáng băm thây vạn lần", ông Châu oán độc nguyền rủa, trong mắt xẹt qua tia sát ý nồng đậm đến xương tủy: "Tiểu tạp chủng, nếu cậu đã muốn cắn chết không buông
bổn tọa, vậy cho dù bổn tọa phải trả giá đắt như thế nào, cũng phải giết chết cậu, lựa chọn đuổi tới lãnh địa của Phiêu Diếu Tông chính là sai lầm lớn nhất của cậu, cậu quá ngông cuồng rồi!"
Ông Chu quét mắt nhìn Tô Minh đang càng ngày càng tới gần rồi đột ngột tăng tốc.
Chạy nước rút cuối cùng.
Hóa thành một tia kiếm, trong nháy mắt lao vào Phiêu Diếu Tông.
Khoảnh khắc tiến vào Phiêu Diểu Tòng, ông ta liền rống lên: "Đệ tử của Phiêu Diểu Tông
nghe lệnh, mở tám cửa!!!’’
Giọng nói được vận dụng chân khí của ông ta chấn động cả Phiêu Diếu Tông.
Một giây tiếp theo.
Tám luồng ánh vụt thẳng lên trời.
Tám luồng sáng phóng ra từ bên trong núi Phiêu Diếu, chiếu rọi dải sáng.
Màu sắc khác nhau.
Vậy mà kết hợp thành một tháp ánh sáng khổng lồ.
Tháp ánh sáng bao phủ.
Tô Minh đã lao vào tháp ánh sáng đó.
"Ha ha ha... tiểu tạp chủng, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, cậu đã muốn xông vào, tám cửa Phiêu Diểu Tòng mở ra, tháp ánh sáng xuất hiện, run sợ đil", bên tai Tô Minh văng vẳng giọng nói tràn đầy đắc ý và vui sướng đến cực điểm của ông Châu.
Giọng nói trầm bổng, giống như tiếng sấm rền, tầng tầng lớp lớp dao động từ bốn phương tám hướng.
Một lúc lâu sau dư âm cũng không dừng lại.
Vẻ mặt Tô Minh không thay đổi, hơi nheo mắt lại.
Trước mặt quả thực không có núi Phiêu Diếu nào, chỉ có mây mù nhiều màu.
Tâm trạng của anh không có quá nhiều biến hóa, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã đột nhập Phiêu Diểu Tông, còn chuẩn bị đuối giết ông Châu, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy. Rốt cuộc một tòng môn hàng đầu Huyền Linh Sơn như Phiêu Diểu Tòng cũng đã lưu truyền hàng
trăm năm, ít nhiều cũng có một vài thủ đoạn đặc biệt.
"Không phải là trận pháp, cũng không phải là mộng cảnh hư ảo", Tô Minh thì thầm.
Nếu đặt phép so sánh, có lẽ tương tự như Tôn Ngộ Không được gọi một tiếng Tôn Hành Giả trong 'Tây Du Ký', sau khi đáp lời liền bị thu lại vào trong một chiếc bình.
Trong bình là một thế giới riêng biệt.
"Không gian khác sao?", Tò Minh vò cùng cảnh giác, cũng không tùy tiện động tay, mà đi
nhanh quan sát phía trước, trên, dưới, bốn phía.
Lúc này.
Phía trước Phiêu Diếu Tông, các nhân vật cấp cao và đệ tử cốt cán của tông mòn với ông Châu là người dẫn đầu, trên ngàn người đều có mặt tại đây.
Những người này chăm chú nhìn tám tấm rèm sáng giống bia mộ trước mặt.
Tám màn sáng này kết hợp lại thành một tháp ánh sáng khép kín.
Nhìn từ bên ngoài, tháp ánh
sáng này không lớn, cao hơn chục mét, đường kính vài mét, không hơn không kém.
Nhưng bản thân tháp lưu chuyển tám màu, tám màu sắc này giống như một dòng sòng dải dác, mênh mòng cuồn cuộn không ngừng, tạo thành một dải màu ký bí lúc ẩn lúc hiện.
Bên trên tám màn sáng, còn có một điểm đặc biệt, giống như phù văn với những hàng chữ tượng hình tỏa ra ánh sáng trắng bạc mờ nhạt, phác họa lên một tấm lưới phù văn phức tạp không thuộc về thời đại này.
Trên thực tế, ngay cả ông
Châu cũng rất tò mò về tháp ánh sáng tám màu này.
Bởi tất cả mọi người trong Phiêu Diểu Tòng, bao gồm cả ông ta, đây gần như là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tám cửa của Phiêu Diếu Tông được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.