Chương 878: Phụ hoàng, cầu xin người
Tô Minh
12/11/2021
“Cửu Thiên Vô Cực, Bát Hoang ngưng tụ! Dẫn Thần Thiên! Nổi gió quỷ! Đại
Thiên Kiếm Linh Phong Bạo!”, mẳt thấy bia Huyền Diệu kia đập tới, trong
giây phút sống còn ấy, Lâm Yển bỗng gằn từng chữ một, quát.
Khí thế cả người ông ta chợt biến đổi, tựa như bị vô số khí tức đáng sợ nhập vào người.
Khiến khí tức trên người ông ta rối loạn.
Nhưng lại không ngừng tăng lên.
Thanh kiếm trong tay càng sắc bén hơn, kiếm phong phóng lên trăm ngàn cây số…
Kiếm chỉ thẳng lên trời, không gian chợt tối sầm, thanh kiếm kia lóe lên, ánh kiếm lập
lòe như Mặt Trời, khiến biến Vò Mệnh đỏ lên…
Nơi ánh kiếm xẹt qua như bị phá hủy toàn bộ.
Nó và bia Huyền Diệu bổ vào nhau!
Lần này, thế đi của bia Huyền Diệu không gì cản nối khẽ khựng lại.
Nhưng, ánh kiếm kia cũng dừng lại.
Hai bên sàn sàn như nhau, không ngừng biến hóa trên trời, có vẻ muốn phân ra thắng bại thì cần mất một chút thời gian.
“Thằng con hoang, bổn tọa đúng là xem nhẹ mày rồi. Thứ đáng chết, khiến người ta mắc ói, vô dụng như con kiến mà cũng xứng sở hữu bia đá mạnh mẽ kia ư? Dựa vào cái gì chứ? Dù mày có nó thì sao? Lúc này, nó đã bị thần thông của bổn tọa ngăn cản, không giúp được gì nữa. Mày còn có thể lấy ra thứ gì đối phó bổn tọa đây? Không có tấm bia đá đó thì mày chỉ là thứ rác rưởi bóp cái là chết thôi! Ha ha ha ha…”, trên gương mặt tái nhợt của Lâm Yến lộ ra vẻ tàn nhẫn và phấn khích, trông rất kích động.
Đơn giản là vì ông ta suýt chút nữa đã chết dưới tấm bia
đá kia của Tô Minh.
Bị một tên rác rưởi mà trước giờ chẳng thèm ngó đến giết chết thì có thế hiếu tâm trạng của ông ta tệ đến mức nào rồi đó.
Õng ta cực kỳ hận và cũng hết sức vui vẻ.
Cách đó không xa, Quan Khuynh Thành sốt ruột.
“Phụ hoàng, cầu xin người, xin người, xin người mà, con xin người…”, Quan Khuynh Thành nức nở gào lên. Tô Minh dựa vào tấm bia đá đã lập nên rất nhiều kỳ tích ngạc nhiên cho mọi
người, nhưng vân kém một chút. Giờ, tấm bia đá đã bị thần thông của Lâm Yển cản lại, Tò Minh sắp chết rồi, cò không nóng nảy sao được?
Quan Khuynh Thành còn định ra tay giúp Tò Minh, nhưng cò đã bị khí thế phụ hoàng mình khóa lại, không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này.
Lâm Yển lắc người một cái, dịch chuyến xông thẳng về phía Tò Minh, hét: “Thằng con hoang, bổn tọa sẽ hành hạ mày đến chết! Có tuyệt vọng không? Chẳng phải mày có được bảo vật khủng bô’ như tấm bia đá kia
ư? Hay là, lấy ra bảo vật khác để tao xem nào… Ha ha ha, mày còn có bảo vật nào có thể cứu mạng mình hả?”
Lâm Yển điên cuồng chế giễu Tô Minh cho xả giận.
Ông ta cô’ ý nhắc tới Tò Minh còn bảo vật nào khác mạnh hơn hay không để chế giễu anh.
Ai có não cũng biết điều đó là không thế nào.
Chỉ chớp mắt, Lâm Yển đã xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Bỗng.
giây phút sống còn ấy, Lâm Yển bỗng gằn từng chữ một, quát.
Khí thế cả người ông ta chợt biến đổi, tựa như bị vô số khí tức đáng sợ nhập vào người.
Khiến khí tức trên người ông ta rối loạn.
Nhưng lại không ngừng tăng lên.
Thanh kiếm trong tay càng sắc bén hơn, kiếm phong phóng lên trăm ngàn cây số…
Kiếm chỉ thẳng lên trời, không gian chợt tối sầm, thanh kiếm kia lóe lên, ánh kiếm lập
lòe như Mặt Trời, khiến biến Vò Mệnh đỏ lên…
Nơi ánh kiếm xẹt qua như bị phá hủy toàn bộ.
Nó và bia Huyền Diệu bổ vào nhau!
Lần này, thế đi của bia Huyền Diệu không gì cản nối khẽ khựng lại.
Nhưng, ánh kiếm kia cũng dừng lại.
Hai bên sàn sàn như nhau, không ngừng biến hóa trên trời, có vẻ muốn phân ra thắng bại thì cần mất một chút thời gian.
“Thằng con hoang, bổn tọa đúng là xem nhẹ mày rồi. Thứ đáng chết, khiến người ta mắc ói, vô dụng như con kiến mà cũng xứng sở hữu bia đá mạnh mẽ kia ư? Dựa vào cái gì chứ? Dù mày có nó thì sao? Lúc này, nó đã bị thần thông của bổn tọa ngăn cản, không giúp được gì nữa. Mày còn có thể lấy ra thứ gì đối phó bổn tọa đây? Không có tấm bia đá đó thì mày chỉ là thứ rác rưởi bóp cái là chết thôi! Ha ha ha ha…”, trên gương mặt tái nhợt của Lâm Yến lộ ra vẻ tàn nhẫn và phấn khích, trông rất kích động.
Đơn giản là vì ông ta suýt chút nữa đã chết dưới tấm bia
đá kia của Tô Minh.
Bị một tên rác rưởi mà trước giờ chẳng thèm ngó đến giết chết thì có thế hiếu tâm trạng của ông ta tệ đến mức nào rồi đó.
Õng ta cực kỳ hận và cũng hết sức vui vẻ.
Cách đó không xa, Quan Khuynh Thành sốt ruột.
“Phụ hoàng, cầu xin người, xin người, xin người mà, con xin người…”, Quan Khuynh Thành nức nở gào lên. Tô Minh dựa vào tấm bia đá đã lập nên rất nhiều kỳ tích ngạc nhiên cho mọi
người, nhưng vân kém một chút. Giờ, tấm bia đá đã bị thần thông của Lâm Yển cản lại, Tò Minh sắp chết rồi, cò không nóng nảy sao được?
Quan Khuynh Thành còn định ra tay giúp Tò Minh, nhưng cò đã bị khí thế phụ hoàng mình khóa lại, không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này.
Lâm Yển lắc người một cái, dịch chuyến xông thẳng về phía Tò Minh, hét: “Thằng con hoang, bổn tọa sẽ hành hạ mày đến chết! Có tuyệt vọng không? Chẳng phải mày có được bảo vật khủng bô’ như tấm bia đá kia
ư? Hay là, lấy ra bảo vật khác để tao xem nào… Ha ha ha, mày còn có bảo vật nào có thể cứu mạng mình hả?”
Lâm Yển điên cuồng chế giễu Tô Minh cho xả giận.
Ông ta cô’ ý nhắc tới Tò Minh còn bảo vật nào khác mạnh hơn hay không để chế giễu anh.
Ai có não cũng biết điều đó là không thế nào.
Chỉ chớp mắt, Lâm Yển đã xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Bỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.