Chương 580: Sao có thể chết được?
Tô Minh
22/10/2021
Giờ đây hắn chỉ có thể sử dụng kiếm pháp đơn giản nhất thôi.
Tất nhiên, kể cả kiếm pháp đơn giản nhất nhưng đối với một thiên tài võ đạo siêu cấp như hắn thì lúc thi triển ra cũng khá mạnh rồi.
Tất nhiên, Thẩm U cũng cố hết sức triển khai kiếm ý.
Lúc này đâu còn dám nương tay.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”
Âm thanh giòn tan như giọt nước suối trong vắt từ vách núi rơi xuống giữa núi rừng trong đêm hoang vắng, âm thanh sắc nét vô cùng.
“Về kiếm đạo thì ông là người xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, trình độ lĩnh ngộ kiếm ý cũng cao hơn cả tôi”, Tô Minh lẩm bẩm, có chút kinh ngạc và khen ngợi nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.
Một yêu nghiệt kiếm đạo như này mà lại chết trong ngày hôm nay.
Quả nhiên! Tô Minh vừa dứt lời thì…
Dưới những ánh mắt chấn động và run sợ thì Huyền Kim Vô Phong Kiếm của Thẩm U run rẩy và bị uốn cong, sau đó là gãy tan.
Sau khi bị gãy còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan, bản thân Thẩm U cũng bị khóa chặt.
Hắn trừng mắt nhìn với vẻ kinh hãi.
Sau một hơi thở, thân người hắn như bị tách ra làm hai. 1
Xuất hiện trước mặt mọi người là một màu đỏ tươi, trông vô cùng nhức mắt, mùi hôi tanh nồng nặc.
Thẩm U… Đã chết như vậy!
Người đầu tiên lớp trung niên của nhà họ Thẩm, cũng là người đầu tiên lớp trung niên của cả Thủ Hộ Sơn đã chết.
“Cũng coi như có chút may mắn”, Tô Minh thầm nghĩ.
Thực lực của Thẩm U đúng là rất mạnh. Nếu như không phải vì tự đại nhường Tô Minh ba chiêu, sau đó bị mất cơ hội rồi hoảng loạn thì có lẽ hắn có thể đánh với mình mấy hiệp.
Ít nhất thì phải sau hơn mười chiêu thì mình mới giết được hắn, thậm chí còn phải trả giá bằng một vài vết thương nữa.
"Tôi nói rồi mà! Nhường tôi ba chiêu thì ông sẽ phải đi gặp Diêm Vương, vậy mà ông cứ không tin". Tô Minh thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phái gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Hạc Quang.
Trên vỡ trường nhà họ Thẩm rất nhiều người đã mềm nhũn người, họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng
Còn người nhà họ Thẩm thì điên cuồng lắc đầu, còn không ngừng gào thét: “Không thể nào! Sao Thẩm U có thể thua được? Sao có thể chết được?”
Trong mắt người nhà họ Thẩm, Thẩm U là yêu nghiệt siêu cấp mà ngàn năm mới gặp được.
Sự tồn tại của Thẩm U khiến tất cả mọi người đều trở thành kẻ vô dụng, người như này thì sao có thể chết được?
Nó giống như kiểu tượng thần bị đập vỡ và tín ngưỡng cũng không còn…
Thẩm Hạc Quang như già đi mấy tuổi, không ngừng run rẩy, thất thần một lúc lâu.
Mộ Dung Yêu đứng trong khe hở không gian, lần đầu tiên cô ta chấn động đến nỗi ngạt thở.
Cô ta giẫm lên hư không, đứng ở đó mà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt không hề di chuyển. Tầm hơn chục hơi thở, trong đôi mắt đẹp lập tức phát ra ý chí chiến đấu và hứng thú.
Tất nhiên, kể cả kiếm pháp đơn giản nhất nhưng đối với một thiên tài võ đạo siêu cấp như hắn thì lúc thi triển ra cũng khá mạnh rồi.
Tất nhiên, Thẩm U cũng cố hết sức triển khai kiếm ý.
Lúc này đâu còn dám nương tay.
Trong chớp mắt…
“Cheng!”
Âm thanh giòn tan như giọt nước suối trong vắt từ vách núi rơi xuống giữa núi rừng trong đêm hoang vắng, âm thanh sắc nét vô cùng.
“Về kiếm đạo thì ông là người xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, trình độ lĩnh ngộ kiếm ý cũng cao hơn cả tôi”, Tô Minh lẩm bẩm, có chút kinh ngạc và khen ngợi nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.
Một yêu nghiệt kiếm đạo như này mà lại chết trong ngày hôm nay.
Quả nhiên! Tô Minh vừa dứt lời thì…
Dưới những ánh mắt chấn động và run sợ thì Huyền Kim Vô Phong Kiếm của Thẩm U run rẩy và bị uốn cong, sau đó là gãy tan.
Sau khi bị gãy còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan, bản thân Thẩm U cũng bị khóa chặt.
Hắn trừng mắt nhìn với vẻ kinh hãi.
Sau một hơi thở, thân người hắn như bị tách ra làm hai. 1
Xuất hiện trước mặt mọi người là một màu đỏ tươi, trông vô cùng nhức mắt, mùi hôi tanh nồng nặc.
Thẩm U… Đã chết như vậy!
Người đầu tiên lớp trung niên của nhà họ Thẩm, cũng là người đầu tiên lớp trung niên của cả Thủ Hộ Sơn đã chết.
“Cũng coi như có chút may mắn”, Tô Minh thầm nghĩ.
Thực lực của Thẩm U đúng là rất mạnh. Nếu như không phải vì tự đại nhường Tô Minh ba chiêu, sau đó bị mất cơ hội rồi hoảng loạn thì có lẽ hắn có thể đánh với mình mấy hiệp.
Ít nhất thì phải sau hơn mười chiêu thì mình mới giết được hắn, thậm chí còn phải trả giá bằng một vài vết thương nữa.
"Tôi nói rồi mà! Nhường tôi ba chiêu thì ông sẽ phải đi gặp Diêm Vương, vậy mà ông cứ không tin". Tô Minh thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phái gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Hạc Quang.
Trên vỡ trường nhà họ Thẩm rất nhiều người đã mềm nhũn người, họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng
Còn người nhà họ Thẩm thì điên cuồng lắc đầu, còn không ngừng gào thét: “Không thể nào! Sao Thẩm U có thể thua được? Sao có thể chết được?”
Trong mắt người nhà họ Thẩm, Thẩm U là yêu nghiệt siêu cấp mà ngàn năm mới gặp được.
Sự tồn tại của Thẩm U khiến tất cả mọi người đều trở thành kẻ vô dụng, người như này thì sao có thể chết được?
Nó giống như kiểu tượng thần bị đập vỡ và tín ngưỡng cũng không còn…
Thẩm Hạc Quang như già đi mấy tuổi, không ngừng run rẩy, thất thần một lúc lâu.
Mộ Dung Yêu đứng trong khe hở không gian, lần đầu tiên cô ta chấn động đến nỗi ngạt thở.
Cô ta giẫm lên hư không, đứng ở đó mà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt không hề di chuyển. Tầm hơn chục hơi thở, trong đôi mắt đẹp lập tức phát ra ý chí chiến đấu và hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.