Chương 174: Sẽ không có ai ra giá
Tô Minh
21/09/2021
"Hai trăm triệu", Công Tôn Thần gần như ra giá ngay lập tức, mặc dù không biết đây là cái thứ gì nhưng hắn cũng không ngại chọc tức Tô Minh, Tô Minh muốn có được thứ này? Thế thì hắn lại càng không cho.
"Ba trăm triệu", Công Tôn Thần vừa mở miệng, Cơ Khâm liền theo, hắn ta cũng chẳng biết được đây là bảo vật gì nhưng nếu như Tô Minh biết, còn chủ động ra giá thì chắc chắn là có giá trị, cho nên hắn ta quyết định tham gia vào.
"Còn có ai ra giá cao hơn không?", Tiêu Nhược Dư ngước đôi mắt đẹp lên quét qua tất cả
mọi người bên dưới.
"Năm tỷ", Tô Minh cất lời.
Vừa mở miệng, tất cả như chìm vào tĩnh lặng.
Có rất nhiều người ngẩn ra.
Mẹ kiếp!
Ôi mẹ kiếp!
Tiên nhiều phát điên rồi à?
Vì một thứ đồ không biết là cái gì mà lại ra giá năm tỷ?
Nhưng mà, đám cậu ấm cô chiêu ở đây dù có ngẩn ra thì
cũng không khỏi nghĩ, nếu như Tô Minh đã ra mức giá khủng khiếp như vậy, lại còn sốt ruột như thế, có phải là anh ấy biết món bảo vật này là thứ gì không?
Hoặc là nó thực sự là một báu vật cực kỳ có giá trị thì sao.
Trong một lúc, ánh mắt của rất nhiều người bỗng sáng rực, lấp lánh, Tiêu Nhược Dư cũng hơi hiếu kỳ liếc mắt nhìn Tô Minh một cái.
Ngược lại, vẻ mặt của Tô Minh thì có vẻ rất bình thường.
"Tô Minh, anh thực sự muốn
có được nó thì nên từ từ ra giá. Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết anh muốn có nó, nói không chừng người ta còn muốn tranh với anh. Cho dù không muốn tranh thì đám Công Tôn Thần bọn họ cũng sẽ cố ý ra giá để lừa anh phải trả càng nhiều tiền hơn", Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, có chút cạn lời.
"Sẽ không có ai ra giá", Tô Minh hờ hững nói, trọng giọng nói đầy vẻ tự tin.
Quả nhiên, sau đó cả mười nhịp hô hấp cũng không có ai nói gì nữa.
Rất nhiều người nhao nhao muốn thử, nhưng lại chẳng có ai dám ra giá thật.
"Ba trăm triệu", Công Tôn Thần vừa mở miệng, Cơ Khâm liền theo, hắn ta cũng chẳng biết được đây là bảo vật gì nhưng nếu như Tô Minh biết, còn chủ động ra giá thì chắc chắn là có giá trị, cho nên hắn ta quyết định tham gia vào.
"Còn có ai ra giá cao hơn không?", Tiêu Nhược Dư ngước đôi mắt đẹp lên quét qua tất cả
mọi người bên dưới.
"Năm tỷ", Tô Minh cất lời.
Vừa mở miệng, tất cả như chìm vào tĩnh lặng.
Có rất nhiều người ngẩn ra.
Mẹ kiếp!
Ôi mẹ kiếp!
Tiên nhiều phát điên rồi à?
Vì một thứ đồ không biết là cái gì mà lại ra giá năm tỷ?
Nhưng mà, đám cậu ấm cô chiêu ở đây dù có ngẩn ra thì
cũng không khỏi nghĩ, nếu như Tô Minh đã ra mức giá khủng khiếp như vậy, lại còn sốt ruột như thế, có phải là anh ấy biết món bảo vật này là thứ gì không?
Hoặc là nó thực sự là một báu vật cực kỳ có giá trị thì sao.
Trong một lúc, ánh mắt của rất nhiều người bỗng sáng rực, lấp lánh, Tiêu Nhược Dư cũng hơi hiếu kỳ liếc mắt nhìn Tô Minh một cái.
Ngược lại, vẻ mặt của Tô Minh thì có vẻ rất bình thường.
"Tô Minh, anh thực sự muốn
có được nó thì nên từ từ ra giá. Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết anh muốn có nó, nói không chừng người ta còn muốn tranh với anh. Cho dù không muốn tranh thì đám Công Tôn Thần bọn họ cũng sẽ cố ý ra giá để lừa anh phải trả càng nhiều tiền hơn", Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, có chút cạn lời.
"Sẽ không có ai ra giá", Tô Minh hờ hững nói, trọng giọng nói đầy vẻ tự tin.
Quả nhiên, sau đó cả mười nhịp hô hấp cũng không có ai nói gì nữa.
Rất nhiều người nhao nhao muốn thử, nhưng lại chẳng có ai dám ra giá thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.