Chương 318: Tiếu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à?
Tô Minh
29/09/2021
"Cũng phải, cậu Tô còn
chưa tốt nghiệp đại học, muốn ở lại Ma Thành thì hơi khó. Hơn nữa, cho dù tốt nghiệp rồi mà chỉ là trường Khoa học Kỹ thuật Ma Thành thì muốn tìm được một công việc như ý cũng không dễ dàng, còn không bằng quay trở về thành phố nhỏ", Ngô Lập Thần khuyên, bộ dạng như đang chỉ điểm nhân sinh chỉ hướng cuộc đời cho Tò Minh.
Kiểu làm bộ làm tịch này.
Cứng ngắc.
"Ha ha...", Tô Minh bật cười.
"Tiếu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à? Cẩm Phồn của
chúng ta cũng vậy, hai người các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, có cùng thái độ cùng cách nhìn nhận và có chung giá trị quan với nhau", Mục Thanh Hoa vội vàng nói, muốn ghép đòi con gái mình với Ngô Lập Thần: "Ngày trước, Cẩm Phồn suýt chút nữa đã đi du học, chẳng qua dì và bố của nó không nỡ xa nó cho nên cuối cùng lại để nó học ở trong nước, còn ở lại thành phố Nguyên Hải này".
Bà ta và Ngô Lập Thần, người hát kẻ khen hay.
"Dì à, người con gái giỏi giang như cô Tống đây, có đi du học hay không đều không có ảnh hưởng gì cả", Ngô Lập Thần khen ngợi Tống Cẩm Phồn.
Đáng tiếc...
Có khen nữa cũng vô dụng.
Tống Cẩm Phồn không phải là người dê chọc, thấy Ngô Lập Thần cố ý đả kích Tô Minh, lòng trả thù trỗi dậy, vốn còn định kiềm nén thái độ lại nhưng giờ thì khỏi cần nể nang gì nữa, cơ thế xinh đẹp dán chặt lên người Tô Minh, hận không thế ngồi luôn lên đùi anh.
Tôi cố ý chọc tức anh đó, tức chết anh đi! Thạc sĩ Straníord thì đã sao? Anh vẫn không theo đuổi được bổn cô nương đây! Bổn cô nương cứ thích Tô Minh đấy!
Quả nhiên, Ngô Lập Thần bị chọc cho tức đến nồi khoé miệng giật giật, bên dưới mặt bàn, hai nắm tay đang siết chặt.
Sau đó, đồ ăn được dọn lên rất nhanh, rượu vang cũng được mở.
chưa tốt nghiệp đại học, muốn ở lại Ma Thành thì hơi khó. Hơn nữa, cho dù tốt nghiệp rồi mà chỉ là trường Khoa học Kỹ thuật Ma Thành thì muốn tìm được một công việc như ý cũng không dễ dàng, còn không bằng quay trở về thành phố nhỏ", Ngô Lập Thần khuyên, bộ dạng như đang chỉ điểm nhân sinh chỉ hướng cuộc đời cho Tò Minh.
Kiểu làm bộ làm tịch này.
Cứng ngắc.
"Ha ha...", Tô Minh bật cười.
"Tiếu Thần còn là học sinh ưu tú cơ à? Cẩm Phồn của
chúng ta cũng vậy, hai người các con chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, có cùng thái độ cùng cách nhìn nhận và có chung giá trị quan với nhau", Mục Thanh Hoa vội vàng nói, muốn ghép đòi con gái mình với Ngô Lập Thần: "Ngày trước, Cẩm Phồn suýt chút nữa đã đi du học, chẳng qua dì và bố của nó không nỡ xa nó cho nên cuối cùng lại để nó học ở trong nước, còn ở lại thành phố Nguyên Hải này".
Bà ta và Ngô Lập Thần, người hát kẻ khen hay.
"Dì à, người con gái giỏi giang như cô Tống đây, có đi du học hay không đều không có ảnh hưởng gì cả", Ngô Lập Thần khen ngợi Tống Cẩm Phồn.
Đáng tiếc...
Có khen nữa cũng vô dụng.
Tống Cẩm Phồn không phải là người dê chọc, thấy Ngô Lập Thần cố ý đả kích Tô Minh, lòng trả thù trỗi dậy, vốn còn định kiềm nén thái độ lại nhưng giờ thì khỏi cần nể nang gì nữa, cơ thế xinh đẹp dán chặt lên người Tô Minh, hận không thế ngồi luôn lên đùi anh.
Tôi cố ý chọc tức anh đó, tức chết anh đi! Thạc sĩ Straníord thì đã sao? Anh vẫn không theo đuổi được bổn cô nương đây! Bổn cô nương cứ thích Tô Minh đấy!
Quả nhiên, Ngô Lập Thần bị chọc cho tức đến nồi khoé miệng giật giật, bên dưới mặt bàn, hai nắm tay đang siết chặt.
Sau đó, đồ ăn được dọn lên rất nhanh, rượu vang cũng được mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.