Chương 894: Tôi muốn được thành người giúp việc của tiên nhân
Tô Minh
26/11/2021
Tên khốn kiếp ác độc đáng chết!!!
Sợ cái gì đến cái đó!
Tống Kình Thương cố tình làm vậy, chính là vì dự tính được tính cách của Tò Minh, do đó nhất định phải lôi kéo Liên Ngọc Chi đụng mặt Tô Minh.
Ngư Dung Băng cũng không quan tâm tới Tống Kình Thương nữa, vội vã nói: Cô Liên, tòi… chúng tôi muốn lập tức cùng cô tới thế giới Đại Thiên, chúng tôi… chúng tôi đã đợi không nổi nữa rôi .
Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý cũng vội vã, thậm chí Hứa Như Ý còn nghẹn ngào mang theo tiếng khóc.
“Sau này, các cô chính là hầu gái theo bên mình của bổn tốn thư, bổn tiểu thư không phải là người không hiểu lý lẽ như các cò tưởng tượng, bốn tiểu thư có thể nhìn ra các cò quả thực có người mà mình thương yêu,
nếu đã như vậy, bổn tiểu thư sẽ ở lại học viện Linh Võ trong hai ba ngày tới, đợi người thương của các cò trở lại, chưa hẳn là không thể, huống hồ, bốn tiểu thư ngược lại cũng hiếu kỳ, rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể thu hút bốn người các cò phải lòng cùng một lúc đây?”, Liên Ngọc Chi cười nói, có vẻ rất hiểu lòng người.
Lúc này bốn người Ngư Dung Băng khóc cũng không kịp, loại ‘tinh ý’ hiểu lòng người này của Liên Ngọc Chi đúng là chí mạng!
“Không phải, cô Liên, tha
thứ cho tôi nói thẳng, một khi Tô Minh trở lại, với tính cách của anh ấy, nhất định sẽ không cho phép chúng tôi theo cô tới thế giới Đại Thiên, đến lúc đó nói không chừng sẽ xúc phạm tới cò Liên”, Ngư Dung Băng thoáng do dự, cắn răng ngà nói: “Đế tránh phiền phức không cần thiết, Dung Băng xin cô Liên hiện tại liền dẫn bốn người chúng tôi rời đi, chúng tôi tình nguyện đi theo cò!”
“Anh ta không cho phép? Hừ, bá đạo như vậy sao? Anh ta có tư cách nói ra ba chữ ‘không cho phép’ này sao? Bổn tiểu thư ngược lại càng thêm tò mò với Tô Minh trong miệng của mấy
người rồi? Không cần nói nữa, ý bổn tiếu thư đã quyết, trước ở lại học viện Linh Võ vài ngày, đợi người đàn ông mà các cò vẫn luôn nhung nhớ trở lại!”, Liên Ngọc Chi hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lười biếng lanh lảnh là độc đoán cùng không cho phép nghi ngờ.
Đám Ngư Dung Băng có hoảng loạn, không cam tâm hay lo lắng thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể im lặng. Bởi vì thái độ của Liên Ngọc Chi đã rất rõ ràng, có khuyên hay cầu xin thế nào cũng vô ích.
Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tống Kình Thương, sát ý đã lên cực điếm. Cô ta đang nghĩ, làm thế nào để giết được kẻ ác độc này?
Nhưng vẫn chưa đợi Ngư Dung Băng nghĩ ra cách gì thì dường như Tống Kình Thương
cảm nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Ngư Dung Băng nên không khỏi bật cười, có chút đắc ý tàn nhẫn, sau đó cung kính nói với Liên Ngọc Chi: “Thưa tiên nhân! Tôi có thỉnh cầu nhỏ”.
“Nói đi!”, Liên Ngọc Chi nói, tâm trạng khá tốt, thấy khá hài lòng về Tống Kình Thương. Nếu không phải vì hắn ta đứng ra tiến cử thì có lẽ cò ta đã bỏ lỡ đám Ngư Dung Băng rồi. Tống Kình Thương cũng coi như lập được đại công. Chỉ cần người này không có yêu cầu gì quá đáng thì cô ta sẽ đồng ý.
“Tôi muốn được thành người giúp việc của tiên nhân”,
Tống Kình Thương ngưng giọng, cung kính nói.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ, đừng thấy mấy từ ‘người giúp việc’ hay ‘thuộc hạ’ là khó nghe. Nhưng thử nghĩ xem, Liên Ngọc Chi ở cảnh giới khủng khiếp như vậy, thực lực cũng vô cùng mạnh, chắc chắn cô ta ở thế giới Đại Thiên có lai lịch không nhỏ. Nếu có thể trở thành người giúp việc cho cô ta, kể cả thỉnh thoảng cò ta thưởng cho chút tài nguyên võ đạo thì vẫn còn hơn nhiều ở thế giới Tiểu Thiên. Huống hồ, có Liên Ngọc Chi làm chỗ dựa thì thân phận của hắn ta cũng một bước lên tiên. Nghĩ thê’ nào cũng thấy lãi lờn.
Sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
Huống hồ, hắn ta tiến cử đám Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi, rõ ràng đã đắc tội với viện trưởng của học viện này là Lâm Chân Võ. Nếu cứ ở lại đây thì sớm muộn cũng bị nhắm tới, kết cục sẽ rất thê thảm.
“Được!”, Liên Ngọc Chi không suy nghĩ mà đồng ý luôn. Dù sao thì Tống Kình Thương ở cảnh giới Chân Hoàng cũng là không tồi. Cô ta biết rõ, lớp thanh niên ở thế giới Tiếu Thiên mà đạt đến cảnh giới Chân
Hoàng đã là thiên tài siêu cấp rồi, rất xuất sắc, làm người giúp việc cho cò ta cũng được.
“Chết tiệt!”, Ngư Dung Băng cắn răng với vẻ uất ức. Vốn đang định nghĩ cách làm thế nào giết chết được Tống Kình Thương để trút giận. Hiện giờ thì hay rồi, đối phương trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi, nếu giết chết hắn ta thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của cô ta.
“Dung Băng! Tất cả phải nghĩ kế lâu dài, đừng xốc nổi”, Lâm Thanh Loan nhỏ giọng nói: “Chuyện cấp bách lúc này là phái người ra khỏi học viện ngăn cản Tô Minh quay về. Còn chúng
ta cứ yên tâm làm người giúp việc cho Liên Ngọc Chi đế nâng cao thực lực, sau này có cơ hội quay về rồi gặp lại Tò Minh sau”.
Ngư Dung Băng nghe thấy vậy thì gật đầu.
Sợ cái gì đến cái đó!
Tống Kình Thương cố tình làm vậy, chính là vì dự tính được tính cách của Tò Minh, do đó nhất định phải lôi kéo Liên Ngọc Chi đụng mặt Tô Minh.
Ngư Dung Băng cũng không quan tâm tới Tống Kình Thương nữa, vội vã nói: Cô Liên, tòi… chúng tôi muốn lập tức cùng cô tới thế giới Đại Thiên, chúng tôi… chúng tôi đã đợi không nổi nữa rôi .
Lâm Thanh Loan, Cổ Kim, Hứa Như Ý cũng vội vã, thậm chí Hứa Như Ý còn nghẹn ngào mang theo tiếng khóc.
“Sau này, các cô chính là hầu gái theo bên mình của bổn tốn thư, bổn tiểu thư không phải là người không hiểu lý lẽ như các cò tưởng tượng, bốn tiểu thư có thể nhìn ra các cò quả thực có người mà mình thương yêu,
nếu đã như vậy, bổn tiểu thư sẽ ở lại học viện Linh Võ trong hai ba ngày tới, đợi người thương của các cò trở lại, chưa hẳn là không thể, huống hồ, bốn tiểu thư ngược lại cũng hiếu kỳ, rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể thu hút bốn người các cò phải lòng cùng một lúc đây?”, Liên Ngọc Chi cười nói, có vẻ rất hiểu lòng người.
Lúc này bốn người Ngư Dung Băng khóc cũng không kịp, loại ‘tinh ý’ hiểu lòng người này của Liên Ngọc Chi đúng là chí mạng!
“Không phải, cô Liên, tha
thứ cho tôi nói thẳng, một khi Tô Minh trở lại, với tính cách của anh ấy, nhất định sẽ không cho phép chúng tôi theo cô tới thế giới Đại Thiên, đến lúc đó nói không chừng sẽ xúc phạm tới cò Liên”, Ngư Dung Băng thoáng do dự, cắn răng ngà nói: “Đế tránh phiền phức không cần thiết, Dung Băng xin cô Liên hiện tại liền dẫn bốn người chúng tôi rời đi, chúng tôi tình nguyện đi theo cò!”
“Anh ta không cho phép? Hừ, bá đạo như vậy sao? Anh ta có tư cách nói ra ba chữ ‘không cho phép’ này sao? Bổn tiểu thư ngược lại càng thêm tò mò với Tô Minh trong miệng của mấy
người rồi? Không cần nói nữa, ý bổn tiếu thư đã quyết, trước ở lại học viện Linh Võ vài ngày, đợi người đàn ông mà các cò vẫn luôn nhung nhớ trở lại!”, Liên Ngọc Chi hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lười biếng lanh lảnh là độc đoán cùng không cho phép nghi ngờ.
Đám Ngư Dung Băng có hoảng loạn, không cam tâm hay lo lắng thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể im lặng. Bởi vì thái độ của Liên Ngọc Chi đã rất rõ ràng, có khuyên hay cầu xin thế nào cũng vô ích.
Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tống Kình Thương, sát ý đã lên cực điếm. Cô ta đang nghĩ, làm thế nào để giết được kẻ ác độc này?
Nhưng vẫn chưa đợi Ngư Dung Băng nghĩ ra cách gì thì dường như Tống Kình Thương
cảm nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Ngư Dung Băng nên không khỏi bật cười, có chút đắc ý tàn nhẫn, sau đó cung kính nói với Liên Ngọc Chi: “Thưa tiên nhân! Tôi có thỉnh cầu nhỏ”.
“Nói đi!”, Liên Ngọc Chi nói, tâm trạng khá tốt, thấy khá hài lòng về Tống Kình Thương. Nếu không phải vì hắn ta đứng ra tiến cử thì có lẽ cò ta đã bỏ lỡ đám Ngư Dung Băng rồi. Tống Kình Thương cũng coi như lập được đại công. Chỉ cần người này không có yêu cầu gì quá đáng thì cô ta sẽ đồng ý.
“Tôi muốn được thành người giúp việc của tiên nhân”,
Tống Kình Thương ngưng giọng, cung kính nói.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ, đừng thấy mấy từ ‘người giúp việc’ hay ‘thuộc hạ’ là khó nghe. Nhưng thử nghĩ xem, Liên Ngọc Chi ở cảnh giới khủng khiếp như vậy, thực lực cũng vô cùng mạnh, chắc chắn cô ta ở thế giới Đại Thiên có lai lịch không nhỏ. Nếu có thể trở thành người giúp việc cho cô ta, kể cả thỉnh thoảng cò ta thưởng cho chút tài nguyên võ đạo thì vẫn còn hơn nhiều ở thế giới Tiểu Thiên. Huống hồ, có Liên Ngọc Chi làm chỗ dựa thì thân phận của hắn ta cũng một bước lên tiên. Nghĩ thê’ nào cũng thấy lãi lờn.
Sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
Huống hồ, hắn ta tiến cử đám Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi, rõ ràng đã đắc tội với viện trưởng của học viện này là Lâm Chân Võ. Nếu cứ ở lại đây thì sớm muộn cũng bị nhắm tới, kết cục sẽ rất thê thảm.
“Được!”, Liên Ngọc Chi không suy nghĩ mà đồng ý luôn. Dù sao thì Tống Kình Thương ở cảnh giới Chân Hoàng cũng là không tồi. Cô ta biết rõ, lớp thanh niên ở thế giới Tiếu Thiên mà đạt đến cảnh giới Chân
Hoàng đã là thiên tài siêu cấp rồi, rất xuất sắc, làm người giúp việc cho cò ta cũng được.
“Chết tiệt!”, Ngư Dung Băng cắn răng với vẻ uất ức. Vốn đang định nghĩ cách làm thế nào giết chết được Tống Kình Thương để trút giận. Hiện giờ thì hay rồi, đối phương trở thành người giúp việc cho Liên Ngọc Chi, nếu giết chết hắn ta thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của cô ta.
“Dung Băng! Tất cả phải nghĩ kế lâu dài, đừng xốc nổi”, Lâm Thanh Loan nhỏ giọng nói: “Chuyện cấp bách lúc này là phái người ra khỏi học viện ngăn cản Tô Minh quay về. Còn chúng
ta cứ yên tâm làm người giúp việc cho Liên Ngọc Chi đế nâng cao thực lực, sau này có cơ hội quay về rồi gặp lại Tò Minh sau”.
Ngư Dung Băng nghe thấy vậy thì gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.