Chương 577: Tôi sẽ nhường cậu 3 chiêu
Tô Minh
22/10/2021
Hơn nữa, hễ họ thua, Tô Minh giành chiến thắng trận, nhà họ Thẩm sẽ
phải tự sát một phần... Thế lại càng không thể cử thế hệ trẻ ra.
Thực tế, để an toàn nhất vẫn nên để Thẩm Hạc Quang ra tay, nhưng ông ta không dám!
Chưa bị dồn tới đường cùng thì một người ở thế hệ lão thành như ông ta thật sự không dám tự mình ra sân. Tuy Tô Minh và ông già hai mắt trống không kia đều nói cử ai trong nhà họ Thẩm ra cũng được, nhưng lỡ bậc tiền bối, còn là gia chủ của một gia tộc như ông ta ra tay, chọc giận ông già kia.
Ông ấy mà giận rồi muốn tiêu diệt nhà họ Thẩm thì biết làm sao?
Đúng lúc này.
"Trận đầu tiên, để tôi lên cho", một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ đằng xa.
Theo giọng nói trầm bổng vang lên, một thanh niên mặc áo xanh chợt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bề ngoài thì là thanh niên, nhưng thực tế, hắn đã 47 tuổi rồi.
Trông hắn rất điển trai và nho nhã, trên ngoài toát ra một khí chất lạnh nhạt, phóng khoáng.
Thanh niên đeo một thanh kiếm sau lưng, nó chính là Huyền Kim Vô Phong Kiếm.
Hắn vừa xuất hiện, vô số người trên núi Thủ Hộ Sơn không khỏi nín thở!
"Thẩm U? Là... Là Thẩm U!"
"Thẩm U về rồi!"
"Lại đột phá? Hóa thần trung kỳ ư? Mới bao lâu trời?"
"Thẩm U xuất hiện, thế thì ổn rồi!"
"Thanh niên họ Tô kia kiêu căng quá, chẳng biết gì về nhà họ Thẩm vậy mà".
"Thằng nhóc kia chắc ngu người luôn rồi!"
"Mấy năm trước, Thẩm U cũng đã thắng Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài rồi nhỉ?"
"Thậm chí thực lực của Thẩm U còn có thể sánh với ông Mộc - một cục xương cứng khó chơi vừa bị giết của nhà họ Thẩm".
...
Dưới tiếng bàn tán xôn xao, Mộ Dung Yêu đang đứng trên không cũng liếc nhìn Thẩm U, lẩm bẩm: "Người này lại gặp vận may, thực lực mạnh hơn nữa rồi. Số mệnh trên người cũng rất mạnh".
Mộ Dung Yêu lại nhìn về phía Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường.
Cô ta cảm thấy, Tô Minh đã leo lên lưng cọp rồi.
"Thẩm U, ông có thể ứng chiến, nhưng phải biết đúng mực", Thẩm Hạc Quang nói, sắc mặt ông ta hơi đỏ lên. Ông ta có thể xác định và chắc chắn một điều, nhà họ Thẩm được cứu rồi. Bởi vì lúc này, ông ta thế mà lại cảm nhận được một chút nguy hiểm từ trên người Thẩm U.
Nói cách khác, hiện giờ Thẩm U đã có thể đe dọa đến gia chủ có cảnh giới Hóa thần đỉnh như ông ta.
Thực lực mạnh đến nỗi khó tin.
Thẩm U ra tay thì Tô Minh chắc chắn sẽ thua. Bây giờ, điều ông ta cần làm là nhắc nhở Thẩm U kiềm chế một chút, đừng giết chết Tô Minh. Nếu chọc giận ông già hai mắt trống không kia thì nhà họ Thẩm sẽ toi đời.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức", Thẩm U trầm giọng nói.
Hắn sẽ cố gắng để ý không giết chết Tô Minh. Nhưng nếu Tô Minh quá yếu thì dù hắn có để ý, chắc cũng sẽ không cẩn thận lỡ tay giết cậu ta mất.
"Mời", sau đó, Thẩm U vươn tay ý mời Tô Minh.
Tô Minh và Thẩm U đứng đối diện, cách nhau mấy chục mét.
Bầu không khí trên sân đấu lập tức trở nên căng thẳng!
"Tôi lớn hơn cậu, thế nên tôi sẽ nhường cậu 3 chiêu!", Thẩm U mở miệng nói.
Hắn cũng không phải là kiêu ngạo hay liều lĩnh gì.
Thực tế, để an toàn nhất vẫn nên để Thẩm Hạc Quang ra tay, nhưng ông ta không dám!
Chưa bị dồn tới đường cùng thì một người ở thế hệ lão thành như ông ta thật sự không dám tự mình ra sân. Tuy Tô Minh và ông già hai mắt trống không kia đều nói cử ai trong nhà họ Thẩm ra cũng được, nhưng lỡ bậc tiền bối, còn là gia chủ của một gia tộc như ông ta ra tay, chọc giận ông già kia.
Ông ấy mà giận rồi muốn tiêu diệt nhà họ Thẩm thì biết làm sao?
Đúng lúc này.
"Trận đầu tiên, để tôi lên cho", một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ đằng xa.
Theo giọng nói trầm bổng vang lên, một thanh niên mặc áo xanh chợt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bề ngoài thì là thanh niên, nhưng thực tế, hắn đã 47 tuổi rồi.
Trông hắn rất điển trai và nho nhã, trên ngoài toát ra một khí chất lạnh nhạt, phóng khoáng.
Thanh niên đeo một thanh kiếm sau lưng, nó chính là Huyền Kim Vô Phong Kiếm.
Hắn vừa xuất hiện, vô số người trên núi Thủ Hộ Sơn không khỏi nín thở!
"Thẩm U? Là... Là Thẩm U!"
"Thẩm U về rồi!"
"Lại đột phá? Hóa thần trung kỳ ư? Mới bao lâu trời?"
"Thẩm U xuất hiện, thế thì ổn rồi!"
"Thanh niên họ Tô kia kiêu căng quá, chẳng biết gì về nhà họ Thẩm vậy mà".
"Thằng nhóc kia chắc ngu người luôn rồi!"
"Mấy năm trước, Thẩm U cũng đã thắng Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài rồi nhỉ?"
"Thậm chí thực lực của Thẩm U còn có thể sánh với ông Mộc - một cục xương cứng khó chơi vừa bị giết của nhà họ Thẩm".
...
Dưới tiếng bàn tán xôn xao, Mộ Dung Yêu đang đứng trên không cũng liếc nhìn Thẩm U, lẩm bẩm: "Người này lại gặp vận may, thực lực mạnh hơn nữa rồi. Số mệnh trên người cũng rất mạnh".
Mộ Dung Yêu lại nhìn về phía Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường.
Cô ta cảm thấy, Tô Minh đã leo lên lưng cọp rồi.
"Thẩm U, ông có thể ứng chiến, nhưng phải biết đúng mực", Thẩm Hạc Quang nói, sắc mặt ông ta hơi đỏ lên. Ông ta có thể xác định và chắc chắn một điều, nhà họ Thẩm được cứu rồi. Bởi vì lúc này, ông ta thế mà lại cảm nhận được một chút nguy hiểm từ trên người Thẩm U.
Nói cách khác, hiện giờ Thẩm U đã có thể đe dọa đến gia chủ có cảnh giới Hóa thần đỉnh như ông ta.
Thực lực mạnh đến nỗi khó tin.
Thẩm U ra tay thì Tô Minh chắc chắn sẽ thua. Bây giờ, điều ông ta cần làm là nhắc nhở Thẩm U kiềm chế một chút, đừng giết chết Tô Minh. Nếu chọc giận ông già hai mắt trống không kia thì nhà họ Thẩm sẽ toi đời.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức", Thẩm U trầm giọng nói.
Hắn sẽ cố gắng để ý không giết chết Tô Minh. Nhưng nếu Tô Minh quá yếu thì dù hắn có để ý, chắc cũng sẽ không cẩn thận lỡ tay giết cậu ta mất.
"Mời", sau đó, Thẩm U vươn tay ý mời Tô Minh.
Tô Minh và Thẩm U đứng đối diện, cách nhau mấy chục mét.
Bầu không khí trên sân đấu lập tức trở nên căng thẳng!
"Tôi lớn hơn cậu, thế nên tôi sẽ nhường cậu 3 chiêu!", Thẩm U mở miệng nói.
Hắn cũng không phải là kiêu ngạo hay liều lĩnh gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.